XtGem Forum catalog
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326111

Bình chọn: 10.00/10/611 lượt.

ổi chủ đề: “Tối nay ăn gì nhỉ? Trưa anh chỉ ăn có hai cái bánh quy tại bàn mổ, bây giờ đói đau cả dạ dày rồi đây này.”

Thư Cầm chọn đại một quán ăn, Nhiếp Vũ Thịnh nói địa chỉ cho tài xế rồi hỏi Thư Cầm: “Em có quen tay săn đầu người nào không?”

Thư Cầm làm về nhân sự, thoạt nghe liền hiểu ngay, vội đáp: “Bên săn đầu người em có quen, chỉ là không biết hiện nay có người anh muốn tìm hay không thôi.”

Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, nếu bị ép phải thay toàn bộ Ban lãnh đạo, mới thực sự là không thể thu xếp nổi. Dù là ông Nhiếp Đông Viễn, nếu phải đối mặt với việc toàn bộ Ban lãnh đạo từ chức, chắc cũng sẽ rối tung lên.

Lúc ăn cơm, Thư Cầm gọi điện thoại cho tất cả các công ty săn đầu người mà cô biết, còn Nhiếp Vũ Thịnh lại ăn khá nhiều. Dưới áp lực khủng khiếp của một sự kiện trọng đại anh thường ép mình ăn nhiều, như vậy mới có sức khỏe để đối phó, nên thức ăn của nhà bệnh viện dù có khó nuốt đến đâu anh cũng ăn được. Quán ăn hôm nay Thư Cầm chọn là quán Triều Châu, món ăn đương nhiên rất ngon, nhưng lúc này Nhiếp Vũ Thịnh có ăn gì cũng chỉ thấy như nhai rơm, dù vậy anh vẫn ăn được hai bát cơm.

Thư Cầm thật lòng khen ngợi: “Khá đấy, anh ăn nhiều vào để còn lấy sức chiến đấu.”

“Đừng có vui mừng trước sự đau khổ của người khác nhé.” Xưa nay Nhiếp Vũ Thịnh nói chuyện với cô vẫn rất thoải mái, trong lòng buồn bực cũng không giấu cô: “Không biết bản tin ngày mai người ta sẽ viết những gì đây, chiều nay Phó Tổng giám đốc Marketing và quan hệ công chúng đã đề nghị anh mở một cuộc họp báo, nhưng anh vẫn chưa biết có nên không.”

“Vẫn chưa có bản tin ngày mai mà.” Thư Cầm là người lạc quan, “Binh đến tướng ngăn, nước lên đê chặn, chỉ cần các siêu thị vẫn bán nước tinh khiết của Đông Viễn thì anh sợ gì chứ?”

Một câu nói này cũng đủ vực dậy tinh thần Nhiếp Vũ Thịnh, đưa Thư Cầm về nhà xong, anh vội vàng chạy đến siêu thị mini mở cửa 24/24. Khi nhìn thấy các loại nước giải khát tinh khiết của Đông Viễn vẫn chiếm quá nửa tủ mát, anh mới thở phào. Nhân viên thu ngân thấy lạ, cứ nhìn nhìn anh mấy lần, khiến anh bối rối, đành mua vài chai nước rồi quay ra v

Tài xế đã được anh cho về, Nhiếp Vũ Thịnh sực nhớ xe của mình vẫn để trong bệnh viện, liền bắt xe đến đó. Anh không thấy mệt mỏi gì lắm, chỉ thấy vô cùng sốt ruộc. Đến tòa nhà của khoa Ngoại bệnh viện, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc, lòng anh mới bình tĩnh lại. Trước tiên, anh đến khoa Chăm sóc đặc biệt thăm bệnh nhân vừa mới được phẫu thuật hôm nay. Trưởng khoa Chăm sóc đặc biệt đang ở đó, trông thấy anh liền tỏ vẻ kinh ngạc:

“Tiểu Nhiếp, muộn thế này còn đến à?”

“Cháu đến xem tình hình bệnh nhân vừa mổ hôm nay thế nào.”

“Ồ, Chủ nhiệm Phương của các anh trước khi tan làm cũng đến thăm rồi, tình hình vẫn tốt, tương đối ổn định.”

Ra khỏi khoa Chăm sóc đặc biệt, Nhiếp Vũ Thịnh lại đến phòng bệnh khoa Ngoại Tim mạch. Hôm nay ngoại trừ lúc sang đi kiểm tra phòng, gần như cả ngày anh chưa đi thăm Tôn Bình, quả thực thấy nhớ cậu bé. Các phòng bệnh đều đã tắt đèn, tuy phòng bệnh VIP không tắt đèn nhưng đèn phòng ngoài đã tắt, rõ ràng Đàm Tĩnh đã ngủ.

Sợ Đàm Tĩnh và con trai tỉnh giấc nên anh chỉ dám rón rén đi vào. Đèn ngủ trong phòng bệnh nhân lúc nào cũng sáng, Tôn Bình đang ngủ rất say, anh khẽ khàng nhấc bản theo dõi ở đầu giường lên, xem những số liệu mà các y tá đã ghi lại. Đàm Tĩnh nằm trong phòng đang mơ màng ngủ, nghe động liền tỉnh giấc, nhìn thấy anh, cô liền khoác áo ngồi dậy.

“Anh lại tăng ca à?”

Đôi mắt cô lim dim ngái ngủ, giọng nói vẫn hơi nghèn nghẹt. Bỗng nhiên anh muốn quàng tay ôm cô thật chặt, đang lúc bản thân yếu đuối nhất, áp lực nhất, tuyệt vọng nhất, nếu được ôm lấy cô thì tốt biết mấy.

Nhưng bây giờ, dù chỉ là một cái ôm, cũng trở nên quá đỗi xa vời với anh.

Anh đứng yên đó bất động, một lát sau mới bảo cô: “Hai ngày sắp tới anh phải xin nghỉ, e rằng không thể đến thăm Tôn Bình được.”

Sau khi biết thân thế thực sự của Tôn Bình, không ngày nào anh để cậu bé rời khỏi tầm mắt, anh có cách yêu con của riêng mình, dù Đàm Tĩnh không muốn đối diện nhưng cô vẫn hiểu rất rõ. Bởi vậy cô thoáng sững sờ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Nhiếp Vũ Thịnh chỉ kể qua loa: “Công ty của bố anh xảy ra chút chuyện, bây giờ bố anh đang ở Hồng Kông không về được, anh phải thay ông giải quyết một số việc, chắc sẽ bận mất mấy ngày.”

Nhắc đến Nhiếp Đông Viễn, Đàm Tĩnh liền làm thinh, cô không có ấn tượng tốt về ông, từ trước đến nay luôn là như thế.

Nhiếp Vũ Thịnh chỉ nán lại phòng bệnh một lát, dặn dò Đàm Tĩnh nếu Tôn Bình có bất kỳ thay đổi gì, phải lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Phương, rồi lầm lũi ra về.

Đàm Tĩnh có thể nhận ra Nhiếp Vũ Thịnh đang có chuyện, nhưng cô không bao giờ ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế. Ngày hôm sau các báo đều đăng tải, bản tin thời sự buổi sáng cũng đưa tin. Đối với những người bình thường, Nhiếp Đông Viễn là một cái tên xa lạ, nhưng đồ uống và nước tinh khiết của Tập đoàn Đông Viễn ai ai cũng từng sử dụng. Chủ tịch Tập đoàn Đông Viễn xảy ra chuyện, đương nhiên là một tin chấn động.

Trong bệnh viện lại càng nhiều