
còn xách một đống đồ đứng sau lưng cô, cô do dự một lát, thấy mình chỉ tạm thời ở đây mấy ngày, hơn nữa tài xế vẫn đứng đó, vẻ như đang đợi cô đi trước, cô cũng ngại ngùng, đành rảo bước vào nhà luôn.
Nhiếp Vũ Thịnh chẳng có thời gian sắp xếp cho hai mẹ con cô, vừa bước vào nhà, anh liền gọi giúp việc đến dặn dò mấy câu rồi lại vội vội vàng vàng quay về công ty. May mà, người chuyên lo việc cơm nước là cô Tần trước kia từng được Nhiếp Đông Viễn sai mang cơm tới bệnh viện, nên đã quen với Tôn Bình từ trước, hiểu tính tình thằng bé. Trước tiên bà dẫn nó đi rửa tay, rồi gọt hoa quả cho nó ăn, sau đó lại bế nó ra hồ nước ở vườn sau cho cá ăn, chỉ một lát đã khiến Tôn Bình vô cùng hào hứng. Một người làm khác là cô Lý lại đang giúp Đàm Tĩnh thu dọn căn phòng cho Tôn Bình ở tầng trên, Nhiếp Vũ Thịnh là người chu đáo, ban nãy khi ở Trung tâm mua sắm, anh đi mua chăn bông và ga trải giường lông vũ dành riêng cho chiếc giường nhỏ của Tôn Bình. Cô Lý nói: “Thứ này phải giặt sạch thì mới cho trẻ em dùng được, dù là đồ mới tinh chăng nữa, nhưng mở ra rồi mà không giặt, e rằng không được sạch sẽ. Tiểu Nhiếp là đàn ông, tuy rất chu đáo nhưng cũng không thể nghĩ đến những điều này.” Nói rồi, bà liền đem vỏ chăn đi giặt, nói chỉ cần giặt xong sấy khô là tối nay có thể dùng ngay được. Cửa sổ phòng này trông thẳng ra sân sau, nghe được cả tiếng Tôn Bình ríu ran với cô Tần dưới gốc cây, không biết có trò gì vui mà Tôn Bình bật cười khanh khách, dù bị hoa lá che khuất, nhưng cũng có thể tưởng tượng được gương mặt hồn nhiên trong sáng của Tôn Bình. Cô Lý không kìm được than: “Nhà có thêm đứa nhỏ mới giống một gia đình. Trước đây ông Nhiếp lúc nào cũng lủi thủi một mình, Tiểu Nhiếp cũng rất hiếm khi về, cả nhà luôn vắng vẻ, lạnh lẽo.”
Đàm Tĩnh lúc này mới hỏi: “Ông Nhiếp… sao rồi ạ?”
Cô Lý đã xem Đàm Tĩnh như nữ chủ nhân tương lai từ lâu nên không dám nói bừa trước mặt cô, chỉ đáp: “Báo chí viết kinh lắm, nhưng Tiểu Nhiếp không thấy nói gì. Chúng tôi cũng không biết rõ, chỉ nghe nói ông Nhiếp đã nhập viện, bệnh tình có vẻ rất nghiêm trọng.”
Đàm Tĩnh cũng không muốn hỏi nhiều, chuyện đến nước này, cô thấy mình đã hoàn toàn đi ngược lại dự định ban đầu. Nhưng Bình Bình không có tội, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt con, cô lại cảm thấy day dứt. Từ trước đến nay, Bình Bình ở với cô đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, cô chẳng thể cho còn được thứ gì, còn Nhiếp Vũ Thịnh – rốt cuộc là cô nợ anh hay là anh nợ cô… cô cũng không sao nghĩ tiế được nữa.
Sau khi trở lại công ty Nhiếp Vũ Thịnh không hề đề cập tới chuyện thế chấp cổ phần với Phác Ngọc Thành mà chỉ thông báo cho ông ta rằng mình vừa đến Tập đoàn Khánh Sinh, đối phương đã đồng ý xem xét cho vay. Nhưng Phác Ngọc Thành lại chủ động hỏi: “Khoản tiền này không nhỏ, bên Khánh Sinh muốn chúng ta thế chấp bằng cái gì?”
Nhiếp Vũ Thịnh quyết định nói thẳng: “Khánh Sinh mởi chỉ đồng ý xem xét thôi, cho nên lúc đó cháu đã hứa với họ, sẽ lấy cổ phần để thế chấp.”
Phác Ngọc Thành trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu Nhiếp, cậu nên thương lượng chuyện này với chúng tôi trước mới phải.”
Nhiếp Vũ Thịnh cố nín nhịn, cuối cùng cũng nhếch được mép lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thế Ban lãnh đạo có ý kiến gì?”
Phác Ngọc Thành lấp lửng: “Bây giờ Khánh Sinh vẫn chưa đồng ý, chỉ nói là xem xét, chờ họ quyết định xong rồi tính.”
Đợi Phác Ngọc Thành ra khỏi phòng, Nhiếp Vũ Thịnh vội gọi Thịnh Phương Đình vào kể khổ: “Không ngờ anh lại đoán trúng… Năm đó bố tôi mời ông ta về từ doanh nghiệp nhà nước với mức lương cao, coi trọng tài năng của ông ta nên cho làm Tổng giám đốc, tín nhiệm ông ta như thế, vậy mà hôm nay ông ta lại giậu đổ bìm leo!”
Thịnh Phương Đình nhẹ nhàng đính chính: “Cái này không phải giậu đổ bìm leo mà là khôn ngoan giữ mình.”
“Vong ân bội nghĩa!” Nhiếp Vũ Thịnh tức quá lại đổi từ khác, “Bố tôi còn chưa chết, mới chỉ nằm viện mà bọn họ đã muốn bán Đông Viễn rồi!”
“Đây không gọi là bán, chỉ là giữa việc bảo toàn thực lực và lợi ích công ty thì họ chọn việc bảo toàn thực lực mà thôi.”
“Sao anh cứ nói thay cho người khác thế?”
“Anh Nhiếp, nếu ở vào vị trí của anh, ông Nhiếp sẽ không bao giờ có ảo tưởng đối với bất kỳ ai. Từ trước đến nay, ông ấy luôn dựa vào bản thân mình, bởi ông ấy biết chỉ có bản thân mình mới đáng tin cậy. Ban lãnh đạo hay CEO, cũng chỉ là những người hỗ trợ cho người sáng lập, giảm bớt áp lực công việc cho ông, chứ không phải kẻ có thể thay thế người sáng lập. Thành thực mà nói, nếu ở cương vị của Tổng giám đốc Phác, tôi cũng sẽ chọn bảo tồn thực lực. Bây giờ Chủ tịch Hội đồng quản trị bị tố cáo có giao dịch ngầm, vụ này sáu tháng một năm chưa chắc đã xử xong, dẫu có xử xong thì Chủ tịch bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, dù vụ việc như vậy thì cục diện cũng đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Đúng là Chủ tịch còn có một cậu con trai, nhưng anh ta lại là người ngoài ngành, không có thứ gì trong tay – toàn bộ cổ phần của bố anh đã bị phong tỏa, anh không thể mang nó đi giao dịch, cũng không thể chuyển nhượng, càng không có cách nào đổi ra tiền mặt. Đú