
g Nhiếp Đông Viễn mất năng lực hành vi dân sự, tôi yêu cầu ông Nhiếp Vũ Thịnh không được độc chiếm quyền thừa kế.”
Hắn đặt giấy chứng nhận lên bàn: “Các vị, luật sư hiện đang ở đây, nếu có vấn đề gì, xin cứ thoải mái thỉnh giáo.”
Tất cả mọi người trong hội nghị, kể cả Đàm Tĩnh đều vô cùng kinh ngạc, cả phòng họp im phăng phắc, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồn một. Thịnh Phương Đình cười nói: “Tôi muốn có Đông Viễn một cách danh chính ngôn thuận, bởi nó vốn dĩ phải thuộc về tôi.” Đoạn, hắn quay ra bảo Đàm Tĩnh: “Cô Đàm, quyền thừa kế là một trận chiến lâu dài, nếu quyền thừa kế của cổ đông lớn nhất có vấn đề, tôi thấy hội nghị cổ đông có thể tạm thời không xem xét phiếu bầu của cổ đông lớn nhất.”
Cuộc họp buộc phải gián đoạn, luật sư Kiều bắt đầu gọi điện, mong tìm được lời giải thích về mặt pháp lý. Trong sự nghiệp luật sư của mình, ông chưa gặp phải vụ kiện quyền thừa kế phức tạp thế này bao giờ. Thịnh Phương Đình làm ra một việc kinh thiên động địa như vậy, nhưng vẫn rất điềm tĩnh ung dung, thậm chí trước khi rời khỏi phòng họp còn quay ra hỏi Đàm Tĩnh: “Có muốn qua phòng tôi uống tách trà không?”
Đàm Tĩnh điềm đạm đáp: “Được thôi, nhưng tôi mời anh uống trà, chúng ta qua phòng làm việc của Chủ tịch.”
“Ok.
Đây là lần đầu tiên Đàm Tĩnh tới phòng làm việc của Nhiếp Đông Viễn, cô thấy trên bàn làm việc còn đặt bức ảnh Nhiếp Vũ Thịnh, anh đội mũ tiến sĩ, tay cầm bằng tốt nghiệp, phía sau là phong cảnh vui vẻ trong vườn trường đại học tại Mỹ, nhưng anh không cười, thậm chí gương mặt còn đượm vẻ u buồn của người già trước tuổi. Đàm Tĩnh chưa bao giờ trông thấy tấm hình này, nghĩ tới anh giờ đây đang nằm trên giường bệnh, mất hết tri giác, khắp người cắm đầy ông dẫn, cô lại thấy cay cay nơi sống mũi, nhưng cô lập tức kiềm chế tình cảm của mình, nói với Thịnh Phương Đình: “Mời ngồi.”
Thịnh Phương Đình ngồi đối diện với bàn làm việc, thấy cô ung dung ngồi xuống chiếc ghế da kiểu Pháp, hắn chợt sinh lòng tán thưởng, buột miệng khen: “Cô quả là người thông minh, khi đàm phán phải chiếm lấy vị trí có lợi, không ngờ cô không cần ai chỉ bảo cũng biết.”
“Tôi đâu có đàm phán với anh.” Đàm Tĩnh nhấc điện thoại, bảo thư ký: “Phiền cô cho chúng tôi hai tách trà.”
“Tôi từng nói, trên đời này có một loại phụ nữ, thoạt trông thì yếu đuối, nhưng vì con và vì người mình yêu, cô ta sẽ trở nên mạnh mẽ ngay tức khắc, biến thành một viên kim cương cứng rắn, cắt được cả thủy tinh.”
Đàm Tĩnh cuối cùng cũng phì cười, nói: “Anh Thịnh nói chuyện thật thú vị.”
Thư ký bưng trà vào, lúc ra còn tiện tay đóng cửa lại, tuân thủ đúng quy định của ông Nhiếp Đông Viễn. Đàm Tĩnh nói: “Anh Thịnh, tôi không biết đây là mưu kế của anh hay Tập đoàn Khánh Sinh, nhưng nó đã động đến giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Bởi vậy, tôi sẽ bất chấp tất cả để kẻ chủ mưu thực thụ phải chịu hình phạt đích đáng.”
Thịnh Phương Đình nhún vai: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Người nhà bệnh nhân lúc đầu chỉ vì muốn tiết kiệm mấy vạn mà kiên quyết đòi làm phẫu thuật theo chương trình CM, không hiểu sao khi bệnh nhân chết, họ lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để thuê công ty truyền thông mạng tạo ra scandal?”
“Làm sao tôi biết được. Có thể họ mong kiếm một khoản bồi thường cao hơn, nên muốn gia tăng áp lực dư luận.”
Đàm Tĩnh gật đầu: “Anh nói vậy cũng có lý. Nhưng trong buổi điều trần công khai, người nhà bệnh nhân còn biết rất tường tận về đời tư của Nhiếp Vũ Thịnh, thậm chí cả việc anh ấy từng đi gặp bác sĩ tâm lý ở Mỹ họ cũng biết, đây không phải là chuyện người bình thường có thể tìm hiểu được.”
Thịnh Phương Đình lại cười: “Có thể họ có người thân ở Mỹ. Người Hoa bên đó ít như vậy, nghe ngóng dễ lắm.”
Đàm Tĩnh nói: “Ngày tôi và Tôn Chí Quân đi làm thủ tục ly hôn, anh ta nói rằng anh đã cho anh ta tiền, để anh ta ly hôn với tôi vào ngày hôm đó. Anh làm vậy là có mục đích gì?”
“Cô Đàm, chuyện cô và Tôn Chí Quân ly hôn, chẳng có lợi gì cho tôi và Tập đoàn Khánh Sinh cả, tại sao tôi lại phải cho Tôn Chí Quân tiền, điều này chẳng hợp logic chút nào.”
“Vâng, đúng là chẳng hợp logic chút nào, nhưng cũng chính hôm đó Nhiếp Vũ Thịnh đưa con đến bệnh viện tái khám, bị anh trai của bệnh nhân tấn công, đâm mười bốn nhát dao. Anh muốn tôi và Tôn Chí Quân ly hôn vào đúng hôm đó, bởi anh biết rõ hôm đó là ngày mà con tôi phải đi bệnh viện khám lại, anh sợ tôi sẽ đưa con đi khám nên đã lợi dụng Tôn Chí Quân, dùng kế điệu hổ ly sơn để tách tôi ra, như vậy bất luận thế nào Nhiếp Vũ Thịnh cũng sẽ phải đưa con đến viện, thật tiện cho hung thủ ra tay!”
“Cô Đàm, tôi có thể kiện cô về tội vu khống đấy. Tôi không quen biết kẻ tấn công Nhiếp Vũ Thịnh, tôi cũng không có lý do gì để thuê người ta ra tay với anh ta. Anh ta bị người nhà bệnh nhân đâm trọng thương, tôi cũng rất lấy làm tiếc. Cô Đàm, tâm trạng của cô tôi rất hiểu, nhưng cô không thể nhận định rằng tôi là kẻ chủ mưu tấn công Nhiếp Vũ Thịnh được, đây là tội hình sự nặng, cô nói bừa như vậy thật không nên chút nào.”
Đàm Tĩnh khẽ hít vào một hơi, lặng thinh không đáp. Một lúc lâu sau, cô mới nói: “