
cuống cuồng ôm lấy con gọi bác sĩ, bác sĩ tới xem bảo phải nhập viện.
Đứa bé đi rồi, cả phòng yên tĩnh hơn hẳn, Đàm Tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên một ngón tay lành lạnh chạm vào mu bàn tay cô. Đàm Tĩnh giật mình tỉnh dậy mới biết, thì ra thuốc truyền đã hết, y tá đang rút kim truyền ra. Té ra cô đã ngủ được một lúc, nhưng ai gọi y tá cho cô?
Nhiếp Vũ Thịnh đứng cạnh đó không xa, cô phải giữ miếng băng trên mu bàn tay một lúc để cầm máu. Anh tiến lại nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, anh chỉ cảm thấy cô không biết chăm sóc cho bản thân. Lúc tối nhận được điện thoại gọi đến cấp cứu, ngang qua phòng Theo dõi thì nhìn thấy cô.
Một mình ngồi trong phòng truyền dịch, đến dáng ngủ cũng mệt mỏi như vậy. Môi cô gần như cắt không ra máu, có lẽ vì sốt nên bờ môi tái nhợt khô lại, bong cả ra. Thuốc truyền sắp hết, nhưng cô không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Nếu không rút kim kịp thời sẽ bị hồi huyết, nên anh đến phòng trực ban gọi y tá.
Đàm Tĩnh không biết anh định nói gì với mình, nhưng phòng Theo dõi nà không phải chỗ để trò chuyện. Cô vừa giữ miếng băng vừa đứng dậy. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Vào xe tôi.”
Bãi đỗ xe vắng tanh, bảo vệ trực ban đang gật gù trong trạm gác, buổi tối ở đây cũng không nhiều xe, phần lớn là của bác sĩ trực ban, nên rất rộng và yên tĩnh, Nhiếp Vũ Thịnh mở cửa xe cho cô, nhiều lúc những tiểu tiết ấy có thể cho thấy xuất thân gia giáo của anh, lúc nào cũng nhớ giữ phong độ.
Chương 15 – Phần 2
Thật ra Nhiếp Vũ Thịnh cũng chưa nghĩ xong những điều muốn nói với Đàm Tĩnh, vì vậy sau khi đóng cửa xe, anh trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Ai khám?”
Đàm Tĩnh ngẩn ra một thoáng mới hiểu anh đang hỏi vừa rồi ai khám cho cô, bèn trả lời: “Bác sĩ Trương.”
Bệnh viện có quá nhiều bác sĩ Trương, anh không biết là ai, lại hỏi: “Đơn thuốc đâu?”
Đàm Tĩnh cầm bệnh án bị vân vê đến nhàu nát đưa cho anh, anh đọc chẩn đoán và thuốc, thấy ghi là cảm mạo phong hàn, chắn hẳn hồi chiều cô đã bị ngấm mưa.
Anh nói: “Mai cô đừng tới phòng bệnh trông thằng bé nữa, sẽ bị truyền nhiễm.”
“Là cảm mạo phong hàn thôi mà…”
“Bệnh viện có quy định.”
Đàm Tĩnh quan sát nét mặt Nhiếp Vũ Thịnh, thấy anh vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng máy móc khiến cô không biết phải nói gì mới đúng. Đột nhiên anh hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Bảy năm trước, tại sao lại nói với tôi những lời đó? Nhất định có nguyên nhân, tại sao vậy?”
Đàm Tĩnh hít sâu một hơi, chuyện xảy ra đã bảy năm, nhắc lại còn có ý nghĩa gì nữa? Cô đáp: “Tôi không muốn cho anh biết. Thực ra, lúc đó tôi vô cùng, vô cùng hận anh.”
“Còn bây giờ thì sao?”
ngơ ngẩn nhắc lại: “Bây giờ?”
“Bây giờ còn hận tôi không?”
Đàm Tĩnh cắn môi, câu hỏi này thật khó trả lời. Cô không biết tại sao anh lại hỏi dồn như vậy, mọi thứ trong quá khứ đã qua rồi, giữa họ đã có quá nhiều người và sự việc, từ lâu đã chẳng thể quay lại như xưa nữa, không phải thế sao?
“Từng có người nói với tôi, nhiều lúc hận là vì yêu. Đàm Tĩnh, cô yêu tôi không? Cô có từng yêu tôi không?”
Đàm Tĩnh không biết nên nói gì, đối với cô, chữ “yêu” đã trở nên quá đỗi xa lạ và xa xỉ. Một người phải vật lộn với số mệnh có tư cách gì trông chờ vào tình yêu?
Cô trầm mặc quá lâu khiến Nhiếp Vũ Thịnh càng khó chịu, anh cảm thấy mình lại tự chuốc nhục vào thân. Đủ rồi, tại sao anh lại hôn người phụ nữ này? Tại sao anh lại là bác sĩ điều trị chính cho con trai cô ta? Thật nực cười!
“Xuống xe.”
Cô hốt hoảng nhìn anh, thấy nét mặt anh vẫn bình lặng như nước, nhưng ngón tay nắm vô lăng đã trắng bệch. Anh lặp lại: “Xuống xe.”
Đàm Tĩnh xuống xe, nhìn anh lái xe ra khỏi bãi, chiếc xe rất nhanh lao vút đi, nhưng trước khi đến cửa ra, lại đột ngột phanh “két” một tiếng. Giữa đêm, tiếng bánh xe ma sát với nền đất vô cùng chói tai khiến anh bảo vệ đang ngủ gật sực tỉnh giấc, nhìn thấy người trong xe, anh ta liền mở cửa chào: “Bác sĩ Nhiếp lại tăng ca đấy à?” Vừa nói anh ta vừa kéo thanh chắn lên. Thế nhưng Nhiếp Vũ Thịnh trước nay luôn lịch sự với mọi người lại không hề nói nửa lời cảm ơn, khi thanh chắn được kéo lên hẳn, chiếc xe liền lao đi như tên bắn, biến mất trong màn đêm.
Anh bảo vệ gãi gãi đầu, định nằm xuống ngủ tiếp thì thấy trong bãi đỗ có một người đứng bất động. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh bảo vệ chỉ nhìn ra đó là phụ nữ, vì hình như người đó mặc váy. Chắc là một bác sĩ tăng ca… Anh bảo vệ ngáp dài một cái, tối nay quả là quá nhiều ca cấp cứu.
Đàm Tĩnh đứng ở đó một lúc, khi Nhiếp Vũ Thịnh lái xe đi, anh không hề nhìn cô lấy một cái, nên cô vô cùng lo lắng. Thật ra bấy nhiêu năm rồi mà anh không hề thay đổi, mỗi khi anh tuyệt vọng, cô vẫn có thể nhận ra được. Cô rất lo Nhiếp Vũ Thịnh xảy ra chuyện, thâm chí còn muốn gọi cho anh, nhưng khi lấy điện thoại ra ấn số của anh, cô lại do dự.
Cô còn tư cách gì đển gọi cho anh đây? Đến nụ hôn không thể kiềm chế kia cũng bị anh cho rằng có dụng tâm khác. Vậy thì cứ để nghĩ như thế đi, Đàm Tĩnh của quá khứ đã chết rồi, cô không muốn tạo ình chút hy vọng nào nữa.
Vì bị sốt nên y tá không cho cô về phòng bệnh, đứng ở bãi đỗ xe cũn