
tay Lâm Phong bước đi thật nhanh vào bên trong. ( haha… ọi người ăn cháp rùa nữa rồi )
Lâm Phong buông cánh tay vừa mất đi hơi ấm kia xuống, tâm trạng hụt hẫng vô cùng. Nghe bài hát của cô, cậu không dằn lòng được mà bất chất tất cả chạy đi. Chỉ với hy vọng có nghe được nguyên nhân khiến mình có thể tha thứ cho cô, muốn biết đáp án trong lòng cô có còn cậu hay không. Mặc kệ những ý nghĩ hận cô trong bao nhiêu năm qua, vậy mà đổi lại chỉ là sự lãnh đạm đến đau thương
Ngân Hằng bước vào thì nhìn thấy Quang Khải mặt mày đỏ gây, nhưng vẫn bị Sơn Hải và Bảo Duy chuốc rượu không ngừng, cô khẽ nhíu mày một cái . Đang định tiếng lại gần thì bị Bảo Trâm giữ lại nói nhỏ:
– Hai người họ thấy Lâm Phong đuổi theo Hằng, cho nên cố tình vui đùa chuốc say Quang Khải để anh ấy khỏi suy nghĩ nhiều nữa.
– Cám ơn – Ngân Hằng khẽ thở phào nhẹ nhỏm, thật may vì cô có những người bạn hiểu ý người như thế.
– Hai người thế nào rồi, bạn vào đó lâu như vậy ? – Bảo Trâm nhìn cô với ánh mắt tò mò.
– Chẳng có gì hết, mình và anh ta căn bản không có chuyện gì để nói với nhau cả – Ngân Hằng cười buồn đáp.
Nói rồi tiếp lại gần bàn, nhìn gương mặt đỏ bừng của Quang Khải khẽ thở dài, nói:
– Chúng ta về thôi. Bé Bảo cũng buồn ngủ rồi .
Sơn Hải và Bảo Duy nhìn vẻ mặt của Ngân Hằng, không tài nào đoán được vừa nãy cô và Lâm Phong đã nói gì với nhau. Quang Khải nghe cô nói cũng gật đầu, đứng lên chào mọi người cùng Ngân Hằng ra về. Vì đã chếch choáng cơn say, cho nên cả người hơi đảo một chút, bước chân cũng không vững vàng. Ngân Hằng đành dìu anh đi ra xe. Hai người đi ra, chạm mặt Lâm Phong, Ngân Hằng quay mặt đi, tiếp tục dìu Quang Khải rồi nắm táy bé Bảo đi ra.
– Để em lái xe cho – Ngân Hằng khẽ đề nghị, cô đưa mắt nhìn Quang Khải áy náy. Biết Quang Khải đã lâu, cũng biết anh giao tiếp rất nhiều, nhưng ít khi nào cô thấy Quang Khải uống nhiều đến thế, anh luôn biết cách từ chối mọi người. Vậy mà lần này lại say như thế, có lẽ anh cũng hiểu chuyện của cô với Lâm Phong cho nên mới im lặng để mọi người chuốc say mình. Nghĩ đến đây trong lòng không khỏi ân hận vì đã kéo Quang Khải đến đây – Xin lỗi anh, mấy bạn của em lại ép buộc anh như thế.
– Không sao đâu. Em lái xe đến nhà em đi – Quang Khải tươi cười rộng lượng nói.
—-
Sự thật của năm đó
– KHông cần đâu, em đưa anh về nhà, tự em đón taxi , hai chị em em về cũng được rồi – Ngân Hằng không nỡ để Quang Khải lái xe trong tình trạng say xỉn thế này, cô lo lắng anh xảy ra tai nạn.
– Không sao đâu, anh có thể tự lái xe về nhà được. Anh không thể để hai chị em về trong đêm khuya như thế, rất nguy hiểm. Nếu không để tự anh lái xe vậy – Anh cố ý nói để cô không còn cách nào từ chối được.
Quả nhiên Ngân Hằng thở dài nói:
– Thôi để em lái cho, anh tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi tí cho tình rượu đi.
– Chị hai, em buồn ngủ quá – Gia Bảo thò đầu ra khỏi xe ngáp miệng nói.
– Gia Bảo nằm xuống ghế ngủ đi. Lát nữa về nhà chị gọi em dậy – Ngân Hằng đành bảo.
Cả hai đành nhanh chóng ngồi vào xe đi về nhà cô. Trên đường đi không ai nói điều gì, Ngân Hằng cũng chăm chú lái xe, Quang Khải thì khẽ nhắm mắt, Ngân Hằng đôi khi liếc mắt trộm nhìn Quang Khải, cô lo lắng liệu Quang Khải có truy hỏi quan hệ giữa cô và Lâm Phong khi xưa hay không?
Xe cuối cùng cũng về tới nhà. Quang Khải đưa tay day day trán, mắt vẫn nhắm ghiền ra chiều mệt mỏi vô cùng. Ngân Hằng nhìn thấy cảnh này không khỏi xót xa, cô áy náy vô cùng, dù sao anh cũng là vì cô. Cho nên cô nói:
– Hay là anh vào nhà em ngủ tạm đi. Em ngủ cùng Gia Bảo cũng được.
Quang Khải nghe nói thì mở mắt, nhìn vào kính chiế hậu một cái khẽ nhếch môi cười trong bóng tối, rồi gật đầu:
– Vậy cũng được.
– Không cần đâu, em tự đưa Gia Bảo đến trường là được rồi – Ngân Hằng lắc đầu từ chối đến nghị đưa hai chị em đến trường của Quang Khải. Cô thật sự e ngại đến lời đàm tiếu của mọi người trong công ty, mặc dù rằng ai cũng biết cô và Quang Khải có mối qua lại với nhau, nhưng Ngân Hằng và Quang Khải luôn giữ khoảng cách nhất định. Bây giờ nếu cùng đến chỗ làm buổi sáng, e là mọi người sẽ hiểu lầm đêm qua giữa bọn họ có chuyện gì. Nhưng Ngân Hằng không muốn nói rõ ra, cô không muốn Quang Khải không vui, nên cố mĩm cười nhẹ nhàng khuyên – Anh mau về nhà tắm rửa thay quần áo đi cho thoải mái, hôm nay chẳng phải anh còn phải đi gặp khách hàng à.
– Thôi được, vậy anh đi trước nha. Hẹn gặp em ở công ty – Quang Khải gật đầu rồi đáp.
– Tạm biệt. Gia Bảo tạm biệt anh Khải đi.
– Tạm biệt anh Khải – Gia Bảo quẩy tay chào tạm biệt với Quang Khải, anh cũng chào lại rồi chạy xe đi.
Ngân Hằng nhìn theo bóng dáng Quang Khải chạy đi mà khẽ thở dài. Đang định dắt tay Gia Bảo đi vào torng nhà lấy xe thì Ngân Hằng chợt khựng lại, giống như một luồng điện xẹt ngang người cô gây tê dại, khắp người run lên, bàn tay nắm tay Gia Bảo siết chặt khiến thằng bé bị đau nhăn mặt mếu máo nói:
– Chị ơi em đau.
Ngân Hằng bỏ tay Gia Bảo ra, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, tim như ngừng đập, khó thở vô cùng, mặt cũng tái lại, cô quay đầu nhìn lại bóng người mà cô vừa xẹt qua. Cô nhìn n