
cô còn gì
– nhưng …..
– không nhưng nhị gì cả, ngồi xuống đi
– hừ , ờ
– nè. cô viết lại cái công thức anh văn này đi.
– đây
– nè!!!! sai rồi viết lại đi
– ơ. Sao anh lại cốc đầu tôi, đau quá à
– làm tiếp đi
– ờ
– lại sai nữa rồi. Cái chỗ này phải thêm V chứ
– học với anh đúng là một cực hình mà.
– cô có điện thoại không vậy??
– không. Để làm gì??
– vậy thôi.
Xùy. Tôi đúng là rõ khổ mà, phải cố gắn học anh văn mới được.
– Ánh
– Nam. Cậu đi đâu vậy??
– tìm cậu nãy giờ. Cậu lại lên sân thượng chứ
– tôi muốn hít thở không khí thư giãn chút. Học với cái tên điên kia có ngày tôi cũng điên theo mất. Hời
– hahaa. Cậu cho mình số cậu đi.
– ơ! Mình không có điện thoại
– ohhhh.
– hắt xì….hắt xì
– cậu nên đi xuống đi. Trên này lạnh kẻo cảm thật đó. Áo nè, cậu khoác vào đi
– hả???
– hả gì nữa, cậu xuống lớp đi
– ờ…ờ…
Lại áo nữa, tôi thẫn thờ đi xuống. Mà sao hôm nay ai cũng hỏi tôi về điện thoại vậy nhỉ?? Thật ra trước đây tôi có dùng nhưng vì ném con mèo không trúng mà lại trúng ngay tường. Thế là xong, nó hỏng luôn phần cơ cấu. =)))) từ đó, mẹ không cho tôi dùng nữa luôn. Nhưng không ngờ một chữ “không” thôi lại làm tôi khổ sở như thế.
Sáng mai đến lớp, tôi gặp ngay Nam
– hù!!!
– Nam, cậu làm tớ giật hết cả mình
– haha. Tặng cậu nè
– cái gì vậy??
– điện thoại đó
– sao cậu lại tặng tớ??
– để có việc gì liên lạc với cậu cho tiện đó mà
– nhưng mình không thể nhận được
– cậu không nhận là mình buồn đó nha
– cậu cho mình nghĩ được không??
– được
Tôi vào chỗ thì gặp tên kênh kiệu
– nè
– gì vậy??
– điện thoại
– cho tôi sao??
– chả nhẽ cho tôi. Cầm đi
– nhưng……
– sao cô nhiều chuyện thế, nhận đi
– làm gì???
– không biết. Cô thích làm gì tùy cô
– nè!!! anh xem tôi là ăn xin à?? Tôi không nhận đâu
– không nhận thì tôi bỏ đi vậy
– hời!!! Anh đúng là ngang ngược hống hách, điên loạn mà. tôi nhận, được chưa vậy?
– coi như quà tôi tặng bù cho những câu chửi mắng cô đi
– ờ!! Nói vậy còn được chứ. Tôi chưa nói dứt câu thì cậu ta đã bỏ đi rồi, bất lịch sự mà. còn Nam, tôi không biết ăn nói sao với cậu ấy nữa, hơi.
– nè nè!!!! hôm qua tau thấy anh Bảo vào tiệm điện thoại chọn điện thoại, và bọc nữ. Không biết cô ta là ai
– cái gì??? Bảo mua quà tặng cô nào ư?? Tôi mà biết cô gái đó là ai thì tôi sẽ cho cô ta không còn chỗ đứng luôn, giám cướp opaaa của tôi
– đúng rồi
Ôi trời ơi. Bảo ơi là Bảo, anh lại hại tôi nữa rồi. Có cái điện thoại làm gì mà dữ vậy thời. Chết mất
– ánh
– nam!!! Cậu đến đây lúc nào vậy??
– lúc cậu bảo cậu chết mất. Có chuyện gì sao
– xin lỗi cậu nha Nam. Mình không thể nhận điện thoại của cậu được
– tại sao??
– cái tên Bảo đáng ghét đó mua điện thoại rồi đưa mình, lúc đầu không nhận, cậu ta không cầm lại mà còn đòi vứt đi. Bất đắc dĩ nên phải lấy vậy. Hời
– vậy cậu chính là cô gái mà cả trường đang bàn tán đó sao??
– ơ..ơ… sao mình khổ vậy nè
– haha. Cho mình số cậu đi
– cậu tự lấy đi. Đến phát điên với tên hot boy kia mất.
a…a…a Bảo, Bảo. Opapaa
– anh bảo nè! em biết là anh không thích anh nhưng xin anh hãy nhận lấy chiếc bánh này, đó là tự tay em làm đó ạ
– tôi không thích. Cô hãy cầm nó tự trét lene khuôn mắt xấu xí của cô đi
– anh hãy thử đi ạ
– ụp…. pẹt… tôi đã bảo tôi không thích mà
Hả? cậu ta giám úp hết cái bánh kem vào mặt cô gái đó ư?? Phải cho cậu ta một bài học mới được
– cậu đứng lại đó đi. nếu cậu ra thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn thôi
– sao lại vậy
– đụng đến Bảo là đụng đến ổ kiến lửa của trường đó. Chúng ta đi thôi
– nhưng mà
– đi
Giờ ra chơi của trường, tôi lên phòng học thêm nơi mà Bảo được các thấy giáo dạy riêng kĩ hơn về các môn học. Thật may là chỉ có tên hot boy ở đó
– nè, tôi trả anh cái áo và chiếc điện thoại. Đồ của anh, tôi không giám nhận
– tôi không lấy, cô giữ đi
– anh đúng là, nghĩ có tiền là có mọi thứ sao?? Anh sai rồi đó
– tôi sai?? Không phải các cô chỉ thích vẻ bên ngoài hào ngoáng của tôi sao. Một cậu công tử con nhà giàu, đẹp trai, học vấn tốt.quá là hoàn hảo. Không phải sao???
nè………yahhhhhhhhhhhaaaaa tôi phi lên cho cậu ta 1 đạp ngã lan quay ra đất
– anh đừng nghĩ ai cũng nghĩ như anh. cứ cho là anh hoàn hảo đi, được nhiều cô gái theo. Nhưng anh không hiểu à?? Tiền không bao giờ mua được tình cảm con người đâu. Đừng bao giờ xem bản thân cậu là nhất cả, vì với tôi cậu còn không bằng một thằng lưu manh.
Nói Bảo một tràng xong tôi bỏ đi về lớp. Thật là bực mình mà. cậu ta coi bọn con gái không ra gì cả.
Chương 6: Chương Vượt Mặt Hotboy
– đứng lại đó
– có chuyện gì vậy???
– mày chính là đứa con gái được Bảo mua tặng điện thoại??
– sao các cậu biết??
– vì sao chúng tau biết không quan trọng. Quan trọng là tau sẽ cho mày không còn chỗ đứng trong trường này nữa
– các cô đang đe dọa tôi đó hả?
– rồi cô sẽ biết thế nào là đe dọa. Lôi nó ra sau trường
– thả tôi ra
– xem ra tau phải dạy cho mày một bài học mới được. Tụi bây, trứng đâu. Cứ làm như thường lệ, ném trứng vào mặt nó. Hahaaha bột mì đổ hết lên mặt nó cho chừa cái tội giám quyến rũ Bảo đi. được rồi chúng ta vào lớp thôi
– thậ