
lòng lắm … nhưng tất cả sẽ còn đau hơn nữa nếu bây giờ hắn ích kỉ giữ nó cho riêng mình !
– Tôi đã khiến em mất mát quá nhiều ! Tôi … xin lỗi ! Tôi thích 1 Zu lạc quan hơn! – hắn cười nhẹ, trông hắn như 1 thiên thần thực thụ – Tôi hy vọng em sẽ mau chóng nhớ lại ! Xin lỗi. – hắn xoa đầu nó.
Hơn ai hết, nó hiểu rõ rằng 2 từ ‘ xin lỗi’ đó là 1 lời chia tay tạm. Nó biết lời nói của nó đã khiến hắn suy nghĩ … Và nó cũng biết rằng những điều hắn đang làm đều là vì nó. Hắn quay đi rồi, nó muốn mở miệng, nó muốn dùng tay níu về nhưng sao nó cứ bất động mãi như thế ? Có lẽ nó cần thời gian suy nghĩ thật !
Hắn quay đi, 1 giọt nước mắt rơi ra, ừ, hắn khóc ! Đáng lý hắn nên bên cạnh nó lúc này … nhưng rồi chợt cảm thấy ko có mình sẽ tốt hơn ! Cứ để nó suy nghĩ kĩ, nếu thực sự cần hắn thì đến 1 lúc nào đó sẽ gọi hắn để nói rõ mọi chuyện thôi ! Zu của hắn là thế mà !
“ . . .
Rồi cũng đến lúc em đổi khác đi, soi gương lâu hơn mỗi ngày
1 nửa yêu thương trong em chắc đã thay tên
Khi yêu đương con tim vốn luôn chật chội nên em đặt anh ra xa lồng ngực dẫu đắn đo
. . .
Rồi thời gian sẽ dẫn em đi qua những lỡ làng mà mình đã dấu đi như chưa từng
Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu
( Giữa bóng tối ánh sang em dứt khoát đi, nơi đâu cho em thật sự yên lành )
Rồi thời gian sẽ nói em rằng bên anh chỉ là mộng ước với nước mắt đẫm đôi bờ mi ..
( Dừng chân nơi giữa bóng tối ánh sáng em dứt khoát đi , nơi đâu cho em thật sự yên lành )
. . .
Anh vẫn luôn mong trong đời này được có
Em cạnh bên anh và mình cùng vượt khó
. . .
Anh tự cho phép mình đi vào bế tắc
. . .
Ko xa đâu em ơi nhưng sao chênh vênh
Anh ko ra khơi nhưng sao lênh đênh
. . .
Vì thời gian sẽ ko trôi êm đềm
Giống như khi đôi môi mềm
Còn ấm đam mê như ban đầu để miền yêu thương khép lại
Uhhh anh đã cố nói em khi bên anh chỉ là mộng ước
Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu
Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu “
( Thời gian sẽ trả lời – Tiên Cookie ft JustaTee ft BigDaddy )
“ Nơi đâu cho Em thật sự yên lành ?
Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu. “
Nếu nhạt đi nó sẽ ko đau vì hắn nữa … thế cũng tốt … thà là hắn đau … chứ hắn ko muốn người mình yêu hơn cả mạng sống phải đau !
Nỗi đau đó, xin nhận tất cả !
Chương 22 – 1
Chap 22: NAN GIẢI
Chap 22.1:
Hắn đã ra khỏi nhà từ rất lâu rồi mà nó vẫn đứng như trời trồng như thế, đầu óc nó bây giờ ong cả lên … nó ko thể xác định cảm xúc của bản thân bây giờ là gì nữa , chỉ biết là mình vừa làm 1 điều ngu ngốc là khiến người con trai mình yêu phải chịu tổn thương nặng nề chỉ vì lời nói cứ như là ko cố ý đó ! Ông quản gia gọi nó một lúc nhưng thấy nó chẳng động đậy gì nên cũng rời đi, ông hiểu, nó cần yên tĩnh ~
Lời nói đã thốt ra, đồng nghĩa là hắn sẽ ko cho nó bước vào cuộc sống của hắn nữa, nó hiểu tính của hắn thế nào mà ! Dù hắn ko nói ra, nhưng nó vốn hiểu rằng, để tìm được câu trả lời cho bản thân, để cân bằng giữa sự an toàn của nó với việc của Tổ chức trong tương lai, hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều … Ấy vậy mà hôm nay nó lại buông ra khỏi miệng những lời đó, có tàn nhẫn quá hay ko?
Ừ thì nó hối hận ~
Hắn luôn dùng hết khả năng để bảo vệ nó, nó hiểu, cả trận với tụi anh em Gai-Goc đợt đó, cái tiêu đó là của bọn ngược phe với gia đình hắn, đương nhiên là nhắm vào nó, lúc đó cũng đã thấy hắn bảo vệ nó thế nào rồi, dù lúc đó họ chưa có 1 tên gọi chính thức nào ối quan hệ của cả hai, từ khi nó và hắn quen nhau, hắn đã rất chú trọng vào an nguy của nó, hễ nó ra khỏi nhà đi đâu đó, dù đang bận rộn chuyện gì hắn cũng gác lại để đi cùng với cô người yêu của mình, với 1 người chưa từng quan tâm người khác, nổi tiếng máu lạnh và tàn bạo nay có những hành động này, có phải chăng là yêu rất nhiều rồi ko ?
Nó cần yên tĩnh, cần cả thời gian nữa … Nó muốn hiễu rõ hơn về quá khứ của mình, nếu tốt hơn, hãy để kí ức những năm tháng đó quay trở về với nó đi ! Nếu thế cách tốt nhất để tìm lại kí ức là phải chính bản thân mình tự thân quay trở về nơi chốn cũ, những nơi mà tuổi thơ đã gắn liền với mình.
Nó lại tìm đến ông quản gia và hỏi về tuổi thơ của mình, nó muốn biết rõ những nơi đó, vùng đất đó, cả cái nơi xảy ra tai nạn nữa … Dù lúc nghe kể xong về mọi chuyện mình cần biết đồng hồ đã điểm 1h sáng nhưng nó vẫn ko thể ngủ được, nó đã có hết dự định trong đầu mình rồi, đúng, đây ko phải là lỗi của hắn nhưng … lời nói đã nói ra thì làm sao rút lại được chứ ? Huống hồ lời nói đó còn khiến người khác đau đến thắt lòng, đau đến mức 1 người biết kiềm nén cảm xúc như hắn đã phải để lộ ra hàng vạn tia đau đớn trong đôi mắt màu xám tro vốn dĩ rất sắc, nhưng trong giây phút ấy, dường như đôi mắt đó ko còn như bình thường nữa, nó ko còn vô hồn, ko còn sắc bén … nó ánh lên nỗi đau như nỗi đau đã ánh lên mỗi khi hắn nhắc đến ba mình. Hay thật … nó lại là người khiến hắn phải tổn thương dù sau hiểu lầm trước đó đã tự nhủ với lòng sẽ ko bao giờ để hắn chịu bất kì thương tổn nào nữa, giờ thì sao chứ ?
Đây là lần đầu tiên nó tự trách mình vì đã ko kịp ngăn lời nói phát ra khỏi miệng !
Nếu hắn đã quyết tâm đẩy nó ra thì nó bi