Nụ hôn của Quỷ

Nụ hôn của Quỷ

Tác giả: Hà Thiện Thuyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322835

Bình chọn: 8.5.00/10/283 lượt.

biết trước việc kết hợp của ba mẹ Vĩnh Thái gặp phải sự phản đối của gia đình, nhưng khi những chuyện này được nói ra từ miệng anh, tôi vẫn không kìm chế được sự bi thương. Tình hình sau đó, tôi đã sớm biết được, khi Vĩnh Thái mới vừa ra đời, ba mẹ anh bị buộc phải rời khỏi gia đình này. Không may gặp phải tai nạn xe, cả hai rời khỏi thế gian…

Nơi này, đã từng có hai người yêu nhau đứng qua… tư tưởng không ngừng tuôn trào trong đầu tôi, như những dây leo trong vườn cuốn lấy nhau không đứt được. Còn Vĩnh Thái, anh vẫn yên lặng đứng trong gió, đứng dưới trời đầy sao, trong mắt anh như có gì đang nhấp nháy.

Lúc anh cố ý muốn cô đến Paris, anh đã dự tính sẽ dẫn cô đến đây.

Những ký ức còn lại lúc nhỏ, chỉ có nhà thờ này.

“Cô ơi, đây là gì vậy?” Vĩnh Thái lúc bốn tuổi chỉ lấy bức ảnh trong tay mà hỏi. Trong ảnh, một đôi tình nhân trẻ đứng trước một khu vườn nhỏ, kiến trúc sau khu vườn để lộ một cây thánh giá trên đỉnh cao. Người con trai dáng thẳng đẹp, khuôn mặt tuấn tú khó ai bì kịp, đó là vì anh đã thừa hưởng huyết thống ưu tú của Hàn gia. Cô gái bên cạnh anh mặc một cái đầm dài màu trắng, tóc hơi cong lên để lộ vẻ đẹp cổ điển, xem ra rất giống với những ngôi sao điện ảnh thời đó. Còn trên mặt cô, lai là dáng vẻ e thẹn của thiếu nữ, như mì và trong tay cô cầm một bó hoa.

“Vĩnh Thái ngoan, đây là nhà thờ.” Tiếng của cô vẫn luôn dịu dàng, chắc là rất giống với mẹ của cậu!

“Ba mẹ đến nhà thờ để làm gì? Họ muốn cầu nguyện ư?” Cậu ta ngây thơ hỏi, nhìn mặt cô, không hiểu sao hôm nay cô không được vui lắm.

“Đây không phải là nơi cầu nguyện với thượng đế, mà là nơi cầu nguyện với Thánh mẫu. Thánh mẫu Maria là mẹ của Chúa Jêsu, bà yêu tất cả mọi người trên thế giới này như yêu chính con mình vậy…” cô là một giáo đồ Thiên Chúa.

“Con biết rồi! Con biết rồi! Mẹ con cũng rất yêu con!” Cậu ta chỉ cô gái xinh đẹp trong ảnh, hưng phấn mà nói. Cô của cậu vẫn luôn nói rằng, mẹ cậu rất yêu cậu.

“Ba con rất yêu mẹ con, nên mới dẫn bà đến nơi này. Hai người rất yêu nhau mới có thể đi vào nhà thờ.” Lúc cô nói, trong tay còn cầm chiếc khăn tay để lau nước mắt.

“Con cũng muốn như ba, sau này con sẽ dẫn người con yêu đến nhà thờ.” Thật vui, hôm nay cậu ta lại biết thêm một chuyện về cha mình! Từ nhỏ cậu ta đã lập trí sẽ như ba mình, vì cậu ta biết ba mình là một người vô cùng ưu tú. Ngay cả ăn cơm cậu ta cũng không la lối, vì cậu ta muốn mình ngoan như ba.

Đáng chết! Anh đã tự mắng mình rất nhiều lần. Tại sao mình vẫn không thể nói ra câu “Anh yêu em”, anh đã luyện tập bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không được…

Vẫn còn may, nhẫn đã chính xác không chút sai sót mà đeo vào tay cô, nếu không, anh thật hận chết bản thân mình. Lúc sáng anh đi mua nhẫn, cửa tiệm còn chưa mở cửa, không biết làm sao mà để cho anh lựa nhẫn. Không biết cô có thích không? Viên kim cương đúng là hơi nhỏ, nếu cô không thích, sau này anh sẽ thay viên lớn hơn!

Hai ngày trước, lúc ôm chặt cô, điên cuồng hôn cô bên hồ phun nước, anh đã biết, anh sẽ đưa cô đến Paris.

Vì trước đây rất lâu anh đã từng nói, anh sẽ dẫn người anh yêu đến thánh đường thánh mẫu trong truyền thuyết.

Tôi yên lặng nhìn Vĩnh Thái, lời nói của anh như dư âm, cứ chạy vòng vòng trong đầu tôi.

“Họ quyết định, sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết!” Trong lòng tôi nhớ lại câu nói của ba mẹ Vĩnh Thái, bất chợt nghĩ đến vở kịch Romeo and Juliet. Đây là tiết mục biểu diễn kinh điển của đội kịch trường, mỗi năm lễ hội văn hóa đều diễn vở này. Nhưng nỗi đau thực sự của Romeo và Juliet, thì có ai thực sự hiểu được?

“Sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết…” Câu nói đó, tôi cứ ngỡ là Vĩnh Thái nói với tôi. Tuy rằng Vĩnh Thái không hề bảo đảm với tôi điều gì, thề qua điều gì, nhưng tôi vẫn cứ cho rằng, tuy hai người không nói gì cả, nhưng cũng không cần phải thề non hẹn biển.

Chiếc nhẫn trên tay, chính là minh chứng!

Phần 4: Gặp nguy hiểm

Kỳ thực

Em chưa từng nghĩ qua có một ngày sẽ phải thực sự mất anh

Vì chúng ta đã thề là sẽ mãi mãi ở bên nhau

Anh có còn nhớ lời thề đó không

Trên đường về, tay chúng tôi vẫn nắm chặt nhau.

Nơi này cách thành phố trung tâm rất xa, người và chó lang thang cũng xa rồi, vừa đến tối, bóng người càng ít. Góc đường cạnh bên, mấy cảnh sát đang bắt một kẻ lang thang đang ôm lấy đầu, một con chó nằm ở chân của kẻ lang thang đó, đôi mắt đen bất an quan sát xung quanh.

Sau đó, một trận tranh chấp xảy ra, kẻ lang thang và con chó chạy đi thật xa. Lúc tôi và Vĩnh Thái đi qua, chỉ thấy nơi đã từng có một người và một con chó nằm, bây giờ thì trống không. Bọn họ không có nhà, cả nơi dừng chân thỉnh thoảng cũng thường xuyên thay đổi, lang thang khắp nơi, phiêu bạt khắp nơi.

Paris không những là thiên đường mà cũng là địa ngục đối với một số người. Nhìn thấy những cảnh nơi đây, tôi bất chợt cảm thấy đau mắt. Gió lạnh thổi qua, làm tôi rung lên.

“Vĩnh Thái…” Tôi gọi tên anh, sự bất an và khẩn trương chiếm đầy tâm trí tôi.

Anh không nói gì cả, tiếp đó ôm tôi chặt hơn. Trong lòng anh tôi cảm thấy vô cùng an toàn và ấm áp.

Ở đầu kia con hẻm, có nhữ


XtGem Forum catalog