
n cười cười. Nha đầu này, đụng ngay vết thương của nó rồi.
“Thiểu Thiểu, em thật muốn giống chị xinh đẹp như vậy, vóc người cao gầy lại thon gọn, mặc quần áo nào cũng đẹp mắt. Đúng vậy, Thiểu Thiểu, chị mặc đồ gì nhìn cũng hợp”.
“Ừ.”
“Thiểu Thiểu, giầy của chị nhìn cũng rất đẹp, trang sức gắn phía trên giày trông rất trang nhã.”
“Ừ.”
“Thiểu Thiểu, da của chị thật trắng nõn nha, nước Mĩ mặt trời nắng cháy da vậy mà da chị không sạm màu, Thiểu Thiểu, tóc chị thật dài vừa đen vừa sáng. . . . ”
“Mộc Tử Ngôn, em lại gây ra họa gì?.”
Quả nhiên.
“Thiểu Thiểu. . . . “. Khuôn mặt nhở bé đang tươi tắn hớn hở của Mộc Tử Ngôn chợt vo thành một nắm, trong mắt cũng gáng nặn ra một tia ủy khuất, giọng nói thấp dần, dè dặt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới ghé vào tai Mộc Tử Mạt giọng rất nhỏ:
“Em lỡ làm bể cái gạt tàn thuốc bảo bối cưng của Mộc lão cha rồi chị ạ.”
“Em nói gì, em đem cái gạt tàn thuốc của Mộc lão cha làm vỡ?” Mộc Tử Mạt hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn chị nhận lỗi thay em?.”
“Thiểu Thiểu, chị thật là thông minh lại xinh đẹp, đáng yêu lại thiện lương.” Mộc Tử Ngôn giống như thấy được cứu tinh của mình, bám thật chặt không dám thả tay.
Mộc Tử Mạt trong mắt hiện rõ nụ cười, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: “Tử Ngôn, em thật thông minh.”
“Thiểu Thiểu, mở lòng tử bi cứu giúp em đi. Chị xem, em ngàn dặm xa xôi chạy đến sân bay đón chị, dể dàng sao?.” Thấy Mộc Tử Mạt không phản ứng gì, giọng nói nhỏ xuống: “Còn nữa, nếu như chị không giúp em! Mộc lão cha nhất định chém em! Em chết, chị sau này sẽ mất đi một đứa em gái, không có em gái cuộc sống chị sẽ cô đơn. . . . .”
Thì ra là như vậy.
Mộc Tử Mạt nhớ lại trước khi lên máy bay, Mộc lão cha gọi điện nói có một hội nghị cần chủ trì, người đẹp Ngu cũng có cuộc hẹn ở mỹ viện phải đến, để cho cô đón taxi về, chỉ là không nghĩ tới tiểu oan gia trước giờ lười biếng chưa xung phong nhận việc lại đến đón cô, nguyên lai là tìm người chết thay.
“Nhưng mà, nếu chị giúp em, chị có lợi gì?”. Mộc Tử Mạt không biết thu tay, lại ép giá xuống, con mồi thẹn quá hóa giận.
“Thiểu Thiểu. . . . . .” Mộc Tử Ngôn lập tức bày ra bộ dạng con cừu nhỏ đáng yêu, khuôn mặt lấy lòng ghi rõ bốn chữ: Hi sinh đánh giặc.
“Ba ngày sau, học thêm của lớp mười hai sẽ bắt đầu, lúc đó phải đi trình diện, vậy. . . ”
“Em nói giúp chị!”.
“Sau này ở trường chị muốn uống canh thang của người đẹp Ngu. . . . ”
“Em tặng cho chị!”
“Tiền mừng tuổi hàng năm. . . . ”
“Cũng cho chị hết! Không, cho chị một nữa!”
“Tốt, đồng ý!”
Hai chị em vừa đùa giởn vừa cùng nhau đi ra sân bay, Mộc Tử Mạt lơ đãng thấy bên kia sân bay bóng dáng tuấn lãng đi vào chiếc xe có rèm che màu đen ở ven đường, chỉ chốc lát, liền biến mất ở khúc quanh đầu đường.
Bầu trời vẫn vậy, vẫn là màu xanh trong suốt, có thêm nhiều đóa bạch vân, an tĩnh lượn lỡ như cái gì đó ấm áp ngủ yên trong ngực.
Mộc Tử Mạt theo thói quen lấy tay vuốt trán, lại phát hiện chiếc kẹp tóc thủy tinh trên đầu chẳng hay lúc nào đã biến mất.
Mặt hồ an tỉnh lại bị một viên đá nhỏ làm động, có chút buồn bã vì mất đi. Không biết vì có nó làm bạn, hay còn là vì tình cờ gặp người?
Ở sân bay, mỗi ngày đều diễn ra cảnh hợp vui li buồn. Ở cùng một thành phố, muốn gặp lại một người, không biết có thể hay không gặp lại một lần?
Chương 2
Về đến nhà, Mộc Tử Mạt đem việc sắp xếp hành lý ra phía sau, nóng đến mức một thân đầy mồ hôi, rất không thoải mái, cầm quần áo, cô bước vào phòng tắm. Mới vừa tắm xong ra ngoài, cửa phòng ngủ liền chậm rãi bị đẩy ra, một cái đầu lén lút từ qua khe cửa nhô vào, ánh nắng hoàn hôn chiếu vào mấy cái răng cửa vừa to vừa trắng.
Mộc Tử Ngôn lén la lén lút đi vào, thần thần bí bí mà đem một bọc đồ đặt ở trên bàn trang điểm.
“Đây là cái gì?” Mộc Tử Mạt chỉ nhìn lướt qua túi đồ trên bàn kia, liền chuyển ánh mắt tinh tế tỉ mỉ dùng khăn tắm lau tóc ướt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rũ xuống, giống như hai cánh quạt gắn trên khuôn mặt trắng như sứ xinh đẹp.
Y phục trên người Mộc Tử Ngôn bởi vì xuất mồ hôi mà ẩm ướt dính vào người, trên trán còn chảy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, từ từ tiến đến gần, “Thiểu Thiểu, đây là em từ bồn hoa dưới lầu đào lên đấy, vốn là muốn hủy thi diệt tích( phá bỏ) , nhưng là em muốn… chị đi tự thú cũng phải trình lên bằng chứng, cho nên liền cố ý giúp chị đào lên.”
Thấy Mộc Tử Mạt không có phản ứng gì, Mộc Tử Ngôn lấy lòng muốn đến gần cô, trong phòng không có bật điều hòa, chỉ có từng đợt gió đêm từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo nhàn nhạt hương hoa, khiến lòng người cảm thấy thư thái thanh
“Ngôn Ngôn, hơn một tháng không gặp, chị phát hiện em đã thay đổi.” Mộc Tử Mạt không nhìn ngoài cửa sổ nữa, tầm mắt nhàn nhạt chuyển qua trên người Mộc Tử Ngôn, chuyên chú mà nghiêm túc, giọng nói lại nhẹ như không.
Thay đổi ? Mộc Tử Ngôn sững sờ tại chỗ, Thiểu Thiểu nghiêm túc nói như vậy, không phải là cảm thấy cô biến thành xấu chứ ? Nhưng trước kia gây họa, đều là như vậy vượt qua a.
Không biết vì sao, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc. Tựa như một loại quan hệ bí mật từ lâ