
h thấy Tần Chính giận đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng an ủi: “Ba, thôi, đừng tức giận! Dù sao An Nham loại đàn ông này, hiện tại con căn bản chướng mắt! Hơn nữa, ở cùng hắn bốn năm, con với hắn cùng lắm cũng chỉ đến cầm tay thôi, hắn còn chưa chiếm được chút tiện nghi của con.”
Tần Chính nghe, hơi hơi bình tĩnh lại , nhưng nghĩ tới cảnh tượng hôm nay, lại không khỏi nhíu mày: “Chính là, ta thấy nó như vậy, chắc chắn là có mưu đồ với Doãn gia. Ba trước kia vẫn cho là, nó là đứa có lòng hiếu thuận, mới thường tới nói chuyện giải buồn với bà nội Thiên Dã. Cũng có lẽ vì hình tượng con ngoan của nó trong ba đã hoàn toàn sụp đổ, nên ba lập tức nhận ra biểu hiện của nó có chút quá mức. Vừa rồi ở phòng khách, bộ dáng nịnh hót lập dị của nó, thật khiến ba mất hết cả mặt!”
Tần Cảnh đối với chuyện này cũng không biết nói gì, chỉ có thể nói: “Cho dù cô ta muốn xun xoe thế nào, Doãn gia cũng sẽ không chấp nhận cô ta làm con dâu họ! Cô ta nói thế nào cũng là em gái trên danh nghĩa của con!”
Tần Chính hít một hơi thật sâu, thở dài: “Ba sẽ để Ethan xử lý chuyện sang tên này, khi nào cần con tự tay viết cái gì kí cái gì, cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho con. Đợi chuyện cổ phần và bất động sản xử lý hòm hòm, ba lập tức đuổi hai mẹ con nhà đó khỏi Tần gia, phủi tay không quan tâm nữa!”
Tần Cảnh kinh ngạc: “Ba, ý ba là, muốn ly hôn dì Tập sao?”
Tần Chính trong đáy mắt không có một chút ưu sầu, chỉ có kiên định đoạn tuyệt: “Nghĩ xem, khi con phát hiện, người bên cạnh con, hoàn toàn không phải như con vẫn nghĩ, con có biết cảm giác tuyệt vòng đến mức nào không? “
Tần Cảnh sững sờ nửa buổi, cuối cùng vẫn là dùng lực cầm bàn tay có chút lạnh buốt của ba: “Ba, vô luận ba quyết định cái gì, con đều ủng hộ ba! Chỉ cần ba vui vẻ mạnh khỏe là tốt rồi!”
Hơn nữa, có thái độ của ba ba với Tập Vi Lam đã thay đổi 180 độ rồi, có Tập Vi Lam không còn là em gái trên danh nghĩa của cô rồi, cô cũng không cần khách khí với hai người họ Tập đó nữa!
Chương 17
Hôm đó sau một hồi nói chuyện các loại, Tần Cảnh mới biết, Việt gia cũng là thế giao với Doãn gia, Doãn Thiên Dã và Việt Trạch từ nhỏ tới lớn đánh nhau, tự nhiên quan hệ không tầm thường. Mà trước Tần Cảnh và Việt Trạch chưa từng gặp mặt, là bởi vì nhà Việt Trạch gia không ở khu này, lại thêm hắn từ nhỏ đã bị tống vào quân đội, lúc có thời gian tới gặp Doãn Thiên Dã, cũng đều bỏ qua các bạn gái của hắn.
Cho đến khi hắn trở lại từ sau thời gian nhập ngũ, có thể chơi đùa được với Doãn Thiên Dã, bạn gái của Doãn Thiên Dã lại không phải Tần Cảnh.
Sinh nhật bà nội, cả gia đình mọi người đều thật vui vẻ.
Buổi tối, Tần Cảnh về đến nhà, đã đến mười một giờ. Lúc bước vào cửa nhìn vào gương lại thấy trên cặp tóc bên tai mình lại có một bông hoa anh đào. Phấn trắng nõn nà, thập phân khả ái.
Cô mới nghĩ đến, chắc hẳn là Doãn Thiên Dã gài lên đi.
Cô bật cười, đang chuẩn bị gỡ xuống, thì chuông cửa vang.
Mở cửa, liền nhìn thấy Việt Trạch, bộ mặt thanh tuấn đạm mạc nhìn cô.
Tần Cảnh: “Ách, anh đến đây à?…”
Hắn không có trả lời, chỉ là yên lặng nhìn cô.
Muộn lắm rồi! Tần Cảnh không có nghĩ mời hắn vào nhà, mà hắn, cũng không có ý nghĩ muốn bước vào.
“Cô…” Hắn theo thói quen nhẹ nhàng nhíu mi, có vẻ như đang nghĩ cái gì rất khó mở miệng nói được, “Tôi… Tôi là đến muốn hỏi cô một chuyện này!”
“Chuyện gì vậy?” Tần Cảnh bị bộ dạng này của hắn làm cho có chút mạc danh kỳ diệu. (mạc danh kỳ diệu: bất ngờ, không hiểu được)
Hắn cười ra một tiếng, giống như đang tự cười nhạo thái độ bối rối của chính mình: “Cô, cô và Doãn Thiên Dã có quan hệ gì vậy?”
“Không có quan hệ gì cả!” Tần Cảnh phản xạ có điều kiện đáp lại, nói xong, lại thẩy có điểm không đúng. Cô tuy rằng không có nghĩ có quan hệ gì với Doãn tiểu cặn bã, nhưng về lý mà nói, cô và Doãn tiểu cặn bã kĩ thật cực kì có quan hệ —— bạn học, bạn cùng trường, có mẹ là đôi bạn thân, bản thân cũng là bạn thân, lam nhan tri kỷ, thanh mai trúc mã, người yêu, bạn trai cũ, bây giờ là thuộc hạ…
Cho nên, nói xong câu kia, lập tức Tần Cảnh lại bồi thêm một câu: “Ách, kỳ thật, thực ra là khá có quan hệ.”
Việt Trạch con ngươi thu lại: “Cô, cô sẽ không phải là, cái người từ nhỏ cùng trưởng thành với cậu ấy, bạn gái cũ của cậu ấy đi?”
Tần Cảnh không nghĩ thừa nhận, nhưng vẫn là gà con mổ thóc trên đất gật đầu.
Việt Trạch vẻ mặt vô nại giật mình: “Hóa ra cậu ấy nói vẫn là ‘Tần nha đầu’, tôi lại từ nhỏ đều không hiểu cậu ấy nói ‘Thân nha đầu’ là ý ‘Rất thân’ hay là ‘Vừa nhắc tới đã muốn hôn’.” (thân ở đây, chữ thân thứ nhất hẳn là thân thiết rồi, còn chữ thứ hai là thơm, hôn)
Tần Cảnh cười hì hì.
Việt Trạch cũng nhẹ nhàng cười, lại có chút lúng túng và áy náy: “Tần Cảnh, thực xin lỗi!”
Tần Cảnh sửng sốt, cái bầu không khí này sao lại thay đổi nhanh vậy?
“Tôi, nếu như sớm biết cô là bạn gái cũ của Thiên Dã, buổi tối hôm ấy, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện tôi đã làm đó!”
Tần Cảnh ngay từ đầu còn không có phản ứng kịp, cho rằng hắn nói là chuyện bắt cóc cô mấy ngày hôm trước, cho đến khi nhìn thấy trong mắt hắn thật sâu tiếc nuối, cô mới ý thức được, hắn n