
nói xong, Doãn Thiên Dã ném cho nàng một cái túi nhỏ đựng cái gì đó: “Thuốc mỡ trị bỏng, bôi vào nhanh lên!”
Thế là, vấn đề cô đang định nói không cần giải thích lại.
Bất quá, Tần Cảnh do dự một chút, rốt cục hỏi,
“Trên đường từ studio trở về, anh cứ là lạ sao đó ấy… Ách, anh, anh không phải là, vẫn xoắn xuýt muội muội tiểu diễn viên đó chứ?”
“Ha? Muội muội tiểu diễn viên nào?” Doãn Thiên Dã rất ngơ ngác, sau một lúc lâu mới phản ứng, khóe miệng giật giật, “Tần Cảnh, em không phát hiện đầu óc chúng ta không cùng tần số sao?”
Tần Cảnh nhún nhún vai: “Rất vui mừng chúng ta tối thiểu về vấn đề này đạt được nhận thức chung!”
Tần Cảnh cầm thuốc mỡ ra xem, vừa nặng mùi, còn đặc sánh, cô cực kì không thể chịu được cái loại này: “Không muốn! Vốn chả phải chuyện gì nghiêm trọng, cứ để tự nhiên là được rồi. Tôi không muốn bôi cái này đâu!”
Doãn Thiên Dã lúc này đang cầm khăn lau tóc, nghe thấy cô phản ứng như vậy thì liếc một cái, thản nhiên: “Vậy tôi đến giúp em bôi!”
Tần Cảnh lập tức cầm thuốc mỡ biến mất ở phòng ngủ.
Tần Cảnh đùa nghịch nửa ngày, cầm cây quạt đem quạt quạt đến lúc mùi tản đi mới chậm chạp đi ra. Mà Doãn Thiên Dã cũng tắm xong, đổi sang T-shirt với quần dài thường, nhẹ nhàng khoan khoái.
Tần Cảnh nhìn đồng hồ: “Mau đi thôi, muộn hơn nữa thì nhà hàng đều đóng cửa mất!”
Doãn Thiên Dã lấy cái túi đồ lúc nãy mình mang về ra xem xét, đầu cũng không ngẩng lên: “Gấp cái gì, không cần đi!”
“Vì sao?” Tần Cảnh bất mãn, “Trên đường về tôi đã nói mà, hôm nay tôi đặc biệt muốn ăn lasagna. Tôi hôm nay nhất định phải ăn lasagna!”
Doãn Thiên Dã hơi hơi liếc cô một cái, một ngọn tóc rơi xuống trước ánh mắt không thể hiện cảm xúc: “Bên ngoài mưa lớn như vậy, miệng vết thương bị ướt nước thì làm thế nào?”
Tần Cảnh không biết nói sao, đem cổ áo kéo ra, chỉ, nói: “Cái chấm đỏ nhỏ như thế này không thể xem là miệng vết thương được đâu!”
Doãn Thiên Dã hơi hơi hí mắt, nói: “Nhìn không đến, em kéo xuống dưới chút nữa!”
“Hạ lưu!” Tần Cảnh căm giận kéo quần áo trở về, “Anh không đi, tôi tự đi! Trả chìa khóa xe tôi đây!”
Doãn Thiên Dã nghiêng người qua: “Đó, ở trong túi quần tôi, em tự đến lấy đi!” Nói xong, rất đắc ý nhìn cô một cái, phảng phất là chịu cô chọc giận nhiều quá rồi hôm nay mới rốt cục vùng lên làm cách mạng.
“Anh!” Tần Cảnh vừa muốn nói cái gì, lại nhìn thấy hắn lấy từ trong túi đồ của siêu thị ra một hộp mì lasagna với mấy hộp pho mát, còn có thịt bò, nước sốt, bột mì linh tinh lỉnh kỉnh.
Tần Cảnh như nhìn thấy người ngoài hành tinh, kinh ngạc không khép được miệng: “Anh muốn tự làm Italiano lasagna sao?”
Doãn Thiên Dã hơi hơi ngước lên: “Tôi đã sống ở Ý đến hai năm rưỡi mà!”
Tần Cảnh vẫn là giật mình, nhìn hắn có bài bản hẳn hoi bắt đầu chế biến thịt bò, liền ở bên cạnh nhảy lên, lại hỏi: “Italy sao? Anh đến đó làm gì?”
“Học Opera.”
Tần Cảnh sửng sốt, lại hỏi: “Sao lại chỉ học hai năm rưỡi?”
“Học tập, tôi nói vậy là được rồi, đừng có hỏi nhiều. Đi đi đi, đừng có ở trước mặt tôi quấy rầy.”
Nghe nói đầu bếp đều khó tính, Tần Cảnh thế là quay lại ghế sofa ngồi xem truyền hình.
Mở ti vi, tin tức giải trí dạo gần đây rất chú ý quảng bá “Lý Mục”, mà diễn viên đóng nhân vật có thật trong lịch sử□ Triệu Xướng Cơ Di Đóa tự nhiên nhận phỏng vấn.
Ký giả hỏi nàng diễn kiểu vai này thấy khó khăn nhất là cái gì.
Di Đóa rất là khó xử nói: “Chính là cảm thấy kiểu nhân vật này vô luận ở phương diện nào cùng với tôi ngoài đời khác biệt quá nhiều. Nàng rất có tâm kế, còn rất yêu mị. Mà tôi ngoài đời tâm lý tương đối đơn thuần mà giao tiếp với mọi người cũng rất đơn giản…”
Tần Cảnh yên lặng đổi kênh khác, kết quả lại là phim thần tượng Tập Vi Lam đóng vai chính “Nếu như có tình yêu”, xem được nửa chừng, Doãn Thiên Dã gọi cô vào ăn, lasagna đã làm xong.
Tần Cảnh tắt TV, chạy qua nhìn bàn ăn, thật sự hắn làm là một món lasagna rất ngon mắt rất ra dáng lasagna, lớp mì vàng óng, lớp pho mát trắng sữa, nước sốt màu đỏ đẹp mắt…
Tần Cảnh khẩn cấp vội vã cầm thìa múc một ngụm, mùi sữa rất thơm, sốt thịt bò cũng rất kinh điển: “Quá quá ngon nha! Ê, Doãn Thiên Dã, anh về sau có thể nhận lời mời làm đầu bếp đó!”
Doãn Thiên Dã không thể hiện hứng thú gì nhìn cô một cái: “Nếu như nói tôi cứ cái gì biết làm cũng đem ra kiếm tiền, thì bây giờ ít nhất tôi cũng có mấy chục loại nghề nghiệp rồi!”
Tần Cảnh bắt lấy cơ hội, lập tức tận dụng nói: “Nhưng là anh một nghề cũng không đem ra dùng. Anh đã biết như vậy sao không tự mình kiếm tiền?”
Doãn Thiên Dã nhăn mày: “Em nửa phút không giáo huấn được tôi thì sẽ chết sao?”
“Hơn nữa, ba tôi nhiều tiền như vậy, để đó thì làm gì? Đương nhiên phải tiêu phí một chút a, kiếm tiền không phải để tiêu sao? Hơn nữa tiêu tiền còn có thể kích thích nền kinh tế của đất nước tăng trưởng! Lợi ình lại lợi cho tổ quốc!”
“Anh phải đổi quan niệm đó đi, ” Tần Cảnh nói, “Tôi không có nói anh không nên tiêu tiền, tôi nói là tự chính mình nên kiếm tiền. Đúng, tiền của ba anh quả thật về sau cũng để lại cho anh. Nhưng mà núi vàng núi bạc gì, thì cũng có miệng ăn núi lở hiểu không, muốn tiêu