Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322005

Bình chọn: 9.00/10/200 lượt.

nhìn anh:– Còn anh thì sao?Anh mỉm cười:– Tôi ngồi đây, lát về. Tôi thì có liên can gì đến anh ta!Khi ba cô gái đã ra về, Hùng quăn vẫn tiếp tục ngồi lại. Anh thản nhiên ra vẻ như không chú ý đến nó. Anh đốt một điếu thuốc, nhìn ra ngoài trời, chậm rãi nhả khói.Anh nghĩ chắc Hùng quăn sẽ bước lại “nói chuyện” với anh nhưng điều đó không xảy ra. Đến khi anh quyết định ra về, liếc lại chỗ Hùng quăn, anh ngạc nhiên thấy nó không còn ngồi ở đó nữa. Vừa dắt xe đạp ra, anh vừa tự dặn mình ngày mai phải tìm cách bắt chuyện với Hùng quăn và cố giúp nó vượt qua cú “sốc” tình cảm vừa rồi. Tuy nhiên, anh không biết liệu những điều anh sẽ nói với nó có thật sự đem lại kết quả nào không. Thời còn đi học, anh cũng vậy. Cũng yêu vẩn vơ một cô bạn gái xinh đẹp cùng lớp, cũng lén bỏ thư vào trong ngăn bàn, có khi còn táo bạo hơn, nhân giờ ra chơi, lén mở cặp của cô ta nhét thư vào trong đó. Rồi hồi hộp đợi chờ. Rồi tha hồ tưởng tượng. Đến khi cô bạn nói tiếng “không” lạnh lùng và kênh kiệu, anh cũng thấy tâm hồn “tan nát”, cũng về nhà nằm “ốm tương tư”. “Ốm tương tư” nhưng mà không bỏ học. Anh vẫn ôm cặp đến lớp, ngượng ngùng, mắc cỡ tránh nhìn mặt “đối phương” trong suốt một thời gian dài. Tình cờ bốn mắt gặp nhau, anh cảm thấy “quê quê”, mặt đỏ tới mang tai…Nhưng mọi chuyện chỉ đến thế thôi. Rồi anh lại “yêu” một cô gái khác, lại có dịp lén mở cặp cô ta và đợi đến khi cô ta thốt lên tiếng “không” tai họa kia thì lại về nhà năm “ốm tương tư” tiếp tục…Vâng, chỉ thế thôi. Chẳng có chuyện đeo dai như đỉa. Chẳng có chuyện tái bút trong thư “rồi nhà ngươi sẽ ân hận”. Chẳng có chuyện bỏ học. Chẳng có chuyện tìm đến một kẻ thứ ba để hăm he “mày không được đến quán này nữa”… Vì vậy, anh cảm thấy bối rối trước những biểu hiện của Hùng quăn. Anh cảm thấy buồn lòng vì không hiểu được nó. Và nó, nó cũng không hiểu được anh. Hiện nay, Hùng quăn vẫn coi anh là nguyên nhân của việc Cúc Hương từ chối tình cảm của nó.Tất nhiên rồi anh sẽ gặp nó… Khi nãy ở trong quán, anh định nói chuyện với nó thì nó đã lãnh đâu mất.Anh vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi. Trời càng về trưa càng nóng bức, anh như nghe những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình. Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, thình lình một hòn đá bay vù ra, lao thẳng và mặt anh.Anh chỉ kịp nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trong hẻm thì hòn đá đã đập mạnh vào trán anh làm anh té sấp xuống đường, máu loang đầy mặt.Những người đi đường la lên và xúm lại đỡ anh dậy. Họ dìu anh vào trạm y tế gần đó.– Ai chọi đá vô mặt anh phải không? – Một người nào đó hỏi.Anh uể oải lắc đầu:– Đâu có! Tôi đang đạp xe, tự nhiên vấp phải cục đá, thế là tôi té xuống. Chẳng may đầu lại va phải đá.Người kia vẫn nằng nặc:– Tôi thấy có đứa chọi đá rõ ràng mà! Để tôi đi báo công an!Anh lắc đầu:– Khỏi! Thằng em tôi đó! – nhà tôi đánh nó, nó tức mình chạy ra đây chọi đá tôi. Thế thôi!Thấy anh muốn bỏ qua, không ai nói gì nữa.Vết thương trên trán anh rách một đường dài. Sau khi xức thuốc, người ta may lại cho anh, đau muốn thấu xương. Anh nằm cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng, trong đầu thấp thoáng khuôn mặt lầm lì của Hùng quăn. Hùng quăn hôm trước dọa anh “mày sẽ biết tay tao”, tưởng nó làm gì, không dè nó giở trò ném đá y như trẻ con. Anh vừa giận vừa buồn cười. Nhưng anh không cười được. Những mũi kim trên trán cứ làm anh nhói từng cơn.Sau khi băng bó xong xuôi, anh được về nhà. Đêm đó, anh lên cơn sốt.– o O o –Hai hôm liền, anh không đến quán.Cúc Hương nói với Xuyến và Thục:– Chẳng hiểu sao anh chàng Gia lại biến mất!Xuyến nhíu mày:– Chắc anh ta sợ.– Sợ gì?– Sợ Hùng quăn. Hôm trước Hùng quăn vô quán ngồi nhìn trừng trừng, chắc anh ta “rét”, sợ bị vạ lây nên không dám bén mảng tới đây nữa.Thục lườm Xuyến:– Anh ta đâu có tệ đến vậy! Mày nói quá!Xuyến nghinh mặt:– Chứ theo mày, tại sao hai bữa nay anh ta không xuất hiện?Thục ấp úng:– Tao không biết! Nhưng chắc chắn không phải vì sợ Hùng quăn!Như chẳng để ý đến Xuyến và Thục, Cúc Hương nói, giọng mơ màng:– Còn mấy bữa nữa tới tết rồi, không gặp được anh ta kể cũng tiếc!Xuyến hắng giọng:– Tết tây mà mày làm như Tết ta không bằng!Cúc Hương chép miệng:– Tết nào cũng là tết! Lẽ ra khi bước qua năm mới, tụi mình phải chúc anh ta điều gì đó. Trong thời gian qua, anh ta tỏ ra là một người bạn tốt.Nghe Cúc Hương nói, tự dưng Thục cảm thấy bùi ngùi. Nó nhìn bâng quơ ra sân trường. Những tia nắng rực rỡ đang nhảy múa lấp lánh trên hàng hiên và trên những bồn hoa tráng men. Nắng đỏ thắm, nắng tràn đầy, như muốn nói “mùa xuân sắp đến rồi”. Thục như nghe những tiếng reo tở mở vang vọng trong không gian chung quanh Thục. Vậy mà anh lại biến mất giữa lúc này. Thật là lạ. Thục thấy buồn với ý nghĩ đó.Đột nhiên Xuyến nói:– Thì tụi mình đi tìm anh ta!Cúc Hương tỏ vẻ nghi ngờ:– Biết anh ta ở đâu mà tìm!Xuyến nói, giọng thản nhiên:– Đến nhà.Cúc Hương nheo mắt:– Nói nghe dễ! Mày biết nhà anh ta không?– Không! Nhưng tụi mình sẽ đi hỏi.– Hỏi ai?Xuyến hắng giọng:– Mày không nhớ gì hết! Hôm trước anh ta bảo anh ta có quen với một người làm ở Công ty tổ chức biểu diễn. Và anh ta thường xuyên nhờ ngườ


Polaroid