
gì mà anh ta bảo đợi đến ngày nhập học, anh ta sẽ cho tụi mình biết chỗ làm của anh ta!Cúc Hương thè lưỡi:– Thế này thì chết tụi mình rồi! Trong thời gian qua, tụi mình “hành hạ” anh ta dữ quá!Xuyến rụt cổ:– Tại tụi mình đâu có biết anh ta là… thầy!Trong khi Xuyến và Cúc Hương thì thầm nói chuyện, Thục lặng im theo đuổi những ý nghĩ của mình, những ý nghĩ mỗi lúc càng như muốn đứt rời ra, thật khó mà chắp nối và sắp xếp lại như ý muốn. Thục không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này và điều đó khiến Thục vô cùng bàng hoàng. Nó ở trong tâm trạng vui không ra vui, buồn cũng chẳng ra buồn. Thục cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì. Cái gì đó như bông hoa vừa chớm nở và lẽ đâu lại sớm lụi tàn? Thục bồi hồi với nỗi ám ảnh đó suốt cả buổi sáng. Và cả những ngày hôm sau Vâng, khi vừa xuất hiện trước sân cờ anh đã trông thấy ba cô học trò của anh. Và họ, họ cũng ngay lập tức nhận ra anh và anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc sững sờ hiện rõ trên khuôn mặt từng người. Anh vội vã mỉm cười với các cô gái, cố tạo ra một dáng vẻ bình thường nhưng sự cố gắng của anh hình như không đạt được kết quả. Ba cô gái đều cố tránh nhìn về phía anh, họ ngó lơ chỗ khác, kể cả Xuyến, cô lớp trưởng tinh quái và ngang ngạnh. Có lẽ họ áy náy về những trò nghịch ngợm của họ đối với anh. Nhưng, anh nghĩ, dù sao mọi chuyện cũng sẽ nhanh chóng trôi qua và mối quan hệ giữa anh và các cô gái sẽ trở nên tốt đẹp hơn.Anh cũng không nghĩ mình sẽ được phân công làm chủ nhiệm lớp của Xuyến, Thục và Cúc Hương. Đối với anh, điều đó quả thật bất ngờ. Năm ngoái, sau khi ra trường, hầu hết bạn bè cùng lớp anh đều được phân công đi các tỉnh. Chỉ có hai người, trong đó có anh, nhận nhiệm sở tại thành phố. Nhưng thời gian điều động, bố trí công tác không hiểu sao mất rất nhiều thời giờ. Đến khi anh xuống tới trường, học kỳ một đã sắp kết thúc. Anh đành phải chờ nhận lớp và đầu học kỳ hai.Trong thời gian đó, buổi chiều anh vào trường để giúp đỡ bộ phận văn phòng sắp xếp sổ sách đồng thời làm quen với môi trường mới. Buổi sáng, anh được nghỉ. Nhưng là một sinh viên trẻ mới ra trường, trong lòng đầy ắp nhiệt tình và hoài bão, anh muốn tận dụng các buổi sáng rảnh rỗi để tiếp xúc và tìm hiểu học trò theo cách riêng của mình. Vì vậy mà anh thường đến quán cây Sứ. Chính ở đó, anh đã gặp bọn Thục.Mọi chuyện lần lượt hiện ra trong đầu anh như một cuốn phim quay chậm. Và anh không khỏi mỉm cười khi nhớ lại những lần Xuyến “bắt nạt” anh, hệt như một cô giáo bắt nạt học trò.Sau khi ban giám hiệu dặn dò xong, học sinh lục tục xếp hàng kéo nhau vào lớp.Sáng nay, anh không có giờ dạy ở lớp 11A3. Đến giờ ra chơi, anh cho gọi Xuyến lên văn phòng.Anh ngồi đợi một lát thì Xuyến rụt rè bước vào. Sự rụt rè cố ý này hoàn toàn không hợp với tính cách của Xuyến nên trông rất buồn cười.Xuyến gật đầu chào anh, giọng lí nhí:– Chào… thầy ạ.Xuyến thốt tiếng “thầy” một cách ngượng ngập. Nó chưa kịp làm quen với cách xưng hô mới. Anh cũng cảm thấy điều đó. Nhưng biết làm sao được! Anh chỉ chiếc ghế:– Xuyến ngồi đi!Xuyến ngồi xuống và đưa mắt nhìn những câu khẩu hiệu treo trên tường, làm như từ trước đến nay nó chưa trông thấy chúng lần nào vậy.Anh mỉm cười, hỏi:– Xuyến có biết tôi gọi Xuyến lên đây làm gì không?Xuyến gãi đầu:– Chắc thầy định hỏi thăm tình hình lớp?Anh lắc đầu:– Chuyện đó từ từ tính sau. Tôi muốn nói chuyện khác kia!Xuyến giật mình. Nó hỏi, giọng hồi hộp, mắt vẫn không nhìn anh:– Em không biết! Chuyện gì vậy, thầy?Anh nheo mắt:– Xuyến không biết thật hả?Xuyến chớp mắt:– Dạ không ạ.Anh thở dài:– Vậy là Xuyến quên rồi!Xuyến chép miệng:– Chuyện gì vậy thầy? Thầy làm em sợ quá!Anh bật cười:– Cô mà sợ?Xuyến gật đầu:– Dạ em sợ thật mà!Nó nói sợ nhưng giọng nó tỉnh khô. Anh khịt mũi:– Trưa nay, các cô ghé nhà tôi nhận quà.Xuyến reo lên:– A! Vậy mà tụi em quên mất!Anh lẩm bẩm:– Lạ thật! Cô mà quên chuyện “ăn uống”?Xuyến nhăn nhó:– Em quên thật mà! Từ khi phát hiện ra thầy là… thầy, tụi em quýnh cả lên, quên hết mọi thứ!Anh khẽ nhún vai:– Làm gì mà quýnh?– Dạ, quýnh chứ ạ. Tại bất ngờ quá. Con Cúc Hương nó nhận xét về thầy đúng thật.– Nhận xét sao?Xuyến đáp, giọng thản nhiên:– Thầy cũng biết rồi đó, nó bảo thầy là Aresène Lupin.Anh “hừ” một tiếng:– Cô thật là mồm mép. Vậy mà cô bảo là cô sợ tôi.Xuyến cười:– Em sợ thật chứ ạ. Nhưng chỉ sợ lúc đầu thôi. Bây giờ thì hết rồi.Anh cũng cười:– Vậy thì tốt. Thôi bây giờ cô về lớp đi. Trưa nhớ ghé.Ra đến cửa, Xuyến còn quay lại hỏi:– Tụi em có phải đem theo giỏ không ạ?– Khỏi. Không nhiều quà lắm đâu!– Thưa thầy, em về.Nói xong, Xuyến rảo bước. Nó đi nhanh như chạy. Anh nhìn theo, lắc đầu.Xuyến vừa bước vô lớp, Thục và Cúc Hương hồi hộp hỏi:– Thầy Gia kêu mày lên có chuyện gì vậy?Xuyến nghiêm mặt:– Thầy “giũa” tụi mình te tua!– “Giũa” chuyện gì?– Chuyện trước nay tụi mình giỡn mặt với thầy.Thục thấp thỏm:– Thầy nói sao?Xuyến tặc lưỡi:– Thầy bảo tụi mình vô lễ. Học trò mà dám bắt nạt thầy. Rồi thầy bảo tụi mình mỗi đứa phải làm một tờ tự kiểm nộp cho thầy.Thục hốt hoảng:– Thật không?Xuyến gật đầu:– Thật.Cúc Hương nhăn mặt:– Mày