
…
Đây… Rốt cuộc là bảo vệ sức khoẻ hay là an thai? !
Chu Mộc nhất thời vạch đen đầy đầu.
Lâm Tu vẫn cứ ở một bên cười khẽ, Chu Mộc thở phì phì quay đầu, vừa ngước mắt lại thấy anh đang cho mình ánh mắt hơi có chút ám muội.
“Nếu không hai bọn mình thuận theo ý dân đi…” Bóng dáng tuấn tú thong thả bước lại gần, Lâm Tu thuận thế ôm Chu Mộc vào trong lòng từ sau lưng. “Em thấy thế nào?”
Đôi môi mỏng mang theo hơi ấm khẽ ngậm lấy vành tai Chu Mộc, cánh tay thon dài mạnh mẽ của Lâm Tu ôm bên eo cô, không lỏng không chặt, không lơi không siết, ngón tay thon dài cũng dịu dàng đan vào từng ngón tay mình.
Nhiệt độ cơ thể hai người giao hòa, rục rịch dấy lên, không chỉ có bộ phận nào đó trên người, mà còn là cảm giác ngày càng rõ rệt mà bọn họ mang đến cho nhau.
Lâm Tu khẽ ôm eo Chu Mộc kéo cô tới gần, một tay chuyển lên, tay kia thì hạ xuống, thắt lưng hơi gập lại, cúi đầu, chân Lâm Tu khẽ dùng sức, người trong lòng đã bị anh bế bổng lên.
Lâm Tu chỉ vài bước đã tiến tới phòng tắm, sau khi bật đèn kéo cửa, anh để Chu Mộc dựa vào tường, vươn tay mở vòi hoa sen.
“Ào –”, ngay lúc Chu Mộc còn chưa kịp phản ứng, nước từ vòi hoa sen đã trút xuống. Đôi mắt mở to thoáng chốc phủ đầy hơi nước, bất chấp quần áo mình chỉ trong giây lát đã bị xối ướt một mảng lớn, Chu Mộc vừa muốn giơ tay lau nước trên mặt, hai tay lại bị Lâm Tu nắm lấy.
Đôi môi ấm mềm phủ lên, nương theo dòng nước cạy mở khớp hàm Chu Mộc, còn có đầu lưỡi linh hoạt của Lâm Tu.
Dòng nước mới phun xuống còn có cảm giác mát lạnh, nhưng vào lúc này, Lâm Tu cùng Chu Mộc hoàn toàn không phát hiện ra. Chỉ để mặc dòng nước mát rượi từng chút từng chút thẩm thấu từ ngoài vào trong.
Nước lạnh, nhiệt độ cơ thể nóng rực, lạnh cùng nóng, băng cùng lửa giao hòa. Cả hai người đều ướt sũng, quần áo dán chặt vào da thịt gây cảm giác khó chịu, vào lúc này lại làm cho hai người sinh ra một loại kích động vô cớ.
Tay Lâm Tu luồn vào vạt áo Chu Mộc, đầu ngón tay vừa chạm tới da thịt người nọ liền lập tức cảm giác được một cơn run rẩy rất khẽ cùng một tầng da gà tinh mịn.
Không nghi ngờ gì chuyện đó càng thêm kích thích anh hơn, lòng bàn tay nóng rực chậm rãi áp vào, tay Lâm Tu từ eo Chu Mộc hướng dần lên trên, cuối cùng vòng đến khóa cài áo lót sau bờ lưng trơn bóng của người kia.
Nhận thấy được thứ nóng rực đang chọc vào bụng mình càng lúc càng cứng, Chu Mộc chợt thấy dưới chân như nhũn ra, máu trên mặt cũng bắt đầu có xu thế chảy ngược, mà ngay cả bắp đùi cũng không nhịn được bắt đầu run lên.
Giống như vậy, dù đã thân thiết với anh bao nhiêu lần, lần nào cũng sẽ khẩn trương.
Lúc đã gần như trần trụi, lồng ngực cường tráng của Lâm Tu hơi áp tới, Chu Mộc khẽ cắn khớp hàm rên nhẹ một tiếng, tức thì có loại cảm giác muốn nín thở.
Khi nụ hôn của Lâm Tu lại in lên khóe môi Chu Mộc, cô hơi nghiêng đầu né tránh nụ hôn này. Đôi mắt đen sẫm của Lâm Tu nhìn cô, vừa muốn tiếp tục động tác vừa rồi, tay Chu Mộc lại bám lên vai anh –
Con ngươi sáng trong như lấp loáng ánh lệ, Chu Mộc hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sương mù nhìn thật sâu vào đáy mắt sâu thẳm của Lâm Tu, trong tiếng nước “ào ào”, anh nghe thấy giọng nói hơi run của cô nhẹ nhàng vang lên trong không khí –
“Anh sắp phải đi rồi, đúng không?”
Chương 49
Bọn họ dựa sát vào nhau, tuy Chu Mộc chỉ nói vài từ ngắn ngủi, nhưng cảm giác cánh môi mềm mại vẫn in rõ ràng lên da thịt Lâm Tu.
Yết hầu Lâm Tu trượt lên xuống, kết quả là vẫn không thể nói ra lời.
Anh đắm đuối nhìn khuôn mặt Chu Mộc gần trong gang tấc, tất cả say đắm cùng áy náy đều hóa thành một tầng sương mù bất chợt ngập tràn đáy mắt.
Yêu nhau mà không thể ở gần nhau, bắt đầu cũng chính là biệt ly — lời này dùng cho bọn họ, không còn gì thích hợp hơn.
Thật ra Lâm Tu hiểu, mấy ngày nay Chu Mộc đều canh cánh chuyện này trong lòng, cô không hỏi thì anh sẽ không nhắc tới, Chu Mộc giấu kín nỗi bất an của mình, có lẽ cũng vì không muốn khiến đôi bên phiền muộn vào ngày tân hôn quan trọng. Nhưng Lâm Tu là người tinh ý, đã sớm đặt hết thảy cảm xúc của cô vào trong mắt, cho nên tất nhiên anh cũng sẽ không bỏ qua nỗi bận tâm hoặc nhiều hoặc ít mà Chu Mộc biểu lộ ra.
Anh hết lòng muốn yêu thương cô, nhưng vẻn vẹn chỉ có thể là yêu thương mà thôi.
Làm một người lính, Lâm Tu không thể chỉ thuộc về một mình Chu Mộc.
Anh thuộc về quân đội, thuộc về nhân dân tổ quốc.
Như những chiến hữu khác, Lâm Tu gánh vác sứ mệnh bảo vệ tổ quốc thiêng liêng, mà đối với ngàn ngàn vạn vạn gia đình như vậy mà nói, trọng trách trên vai bọn họ nặng nề bao nhiêu, người vợ của bọn họ phải ôm ấp thương nhớ sâu đậm bấy nhiêu.
Tất cả, chỉ bởi vì bọn họ là những người lính vinh quang mà nhân dân tổ quốc đều bội phần cảm kích, mà tương ứng, đối với những người phụ nữ ở phía sau kia, chúng ta gọi họ là — quân tẩu (vợ lính).
Trong sự mong mỏi hy vọng của vô số người, Chu Mộc rốt cục thật sự trở thành vợ của Lâm Tu, nhưng ngay khi tân hôn ngọt ngào mới vén màn, hai người bọn họ lại không thể không đối mặt, cũng không thể trốn tránh sự biệt ly.
Im lặng tức là trả lời, vòi hoa sen vẫn đ