
g tinh dịu dàng đứng đó, một người lấm lem nhem nhuốc một người duyên dáng xinh tươi, đối lập rõ rành rành, khiến Chu Mộc bị đả kích không ngừng nghi ngờ giới tính của chính mình.
Lại có một lần, Chu Mộc vì chuyện gì đó mà nổi giận với Lâm Tu, thằng nhóc kia vẫn dáng vẻ ung dung như thường, đáng thương cho Chu mỹ nữu* cô tức đến xì khói mà cố nghẹn không chịu phát tác… Lúc này Hà Tiêu từ không xa thong thả bước tới, mắt sáng răng trắng**, dáng vẻ tươi cười dịu dàng trong sáng, khéo léo nói mấy câu hợp tình hợp lý lại vẫn giữ đúng chừng mực, cuối cùng ngược lại có vẻ Chu Mộc cô trở thành đứa bé ngang ngược bướng bỉnh.
*Nữu ở đây là bé gái
**Xuất xứ từ bài thơ Ai Giang Đầu (Thương Đầu Sông) của Đỗ Phủ:
“明眸皓齿今何在? 血污游魂归不得.”
(Người đẹp) mắt trong sáng, răng trắng bóng, bây giờ ở đâu?
Hồn bơ vơ vấy máu không nơi về được.
Những chuyện như vậy rất nhiều, Chu Mộc lười suy nghĩ, nhưng sự tồn tại của Hà Tiêu cũng sẽ không vì cô cố tình xem nhẹ mà mờ nhạt đi mảy may.
Mấy nhà Lâm Tu Hứa Úy Chu Mộc Hà Tiêu rất gần nhau, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sau khi lên tiểu học trung học, mấy người lại học cùng một chỗ. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã trở thành bức tranh thiếu niên cao ngất thiếu nữ động lòng người. Chu Mộc vốn đã xinh đẹp, Hà Tiêu cũng không kém phần, tính cách dung mạo gia thế học lực… Nam sinh trong trường thường ngầm so sánh hai người với nhau, cuối cùng cũng chẳng thể phân ra ai cao ai thấp, nhưng quan hệ cạnh tranh giữa hai người lại dường như càng được củng cố thêm.
Song nếu thật sự muốn nói tiếp, cuộc tranh đấu lớn nhất giữa hai bọn họ, chính là Lâm Tu.
Hà Tiêu tâm tư tinh tế làm việc thoả đáng, gặp ai cũng tươi cười, nhưng Chu Mộc nhìn ra được, mỗi khi gặp Lâm Tu, gương mặt tươi cười như hoa kia sẽ lập tức tỏa ra ánh sáng lung linh loá mắt.
Tuổi tác xấp xỉ như nhau, tâm tư thiếu nữ cô há lại không biết.
Chu Mộc không nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Cô vẫn tự cho rằng địa vị của mình là — bạn nối khố của Lâm Tu. Gây sự phá phách ăn chơi nhậu nhẹt… Ngay cả khi đi học hai người cũng cả ngày quấn cùng một chỗ, dần dà, Chu Mộc sớm quen với cuộc sống như vậy, giống như đây vốn là một chuyện đương nhiên.
Khi còn nhỏ thì thế nào cũng được, đến cái tuổi chớm biết yêu, cái gọi là “bạn nối khố” trong mắt những người bạn cùng lứa ít nhiều đều mang hàm nghĩa thân mật khác thường.
Chu Mộc từ nhỏ đã mang dáng vẻ “thu ong hút bướm”, các bạn học nam người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thất bại bao phen cũng không lùi bước, số lượng dồi dào thật sự khiến người ta líu lưỡi, sự tồn tại của Lâm Tu không nghi ngờ gì trở thành tâm bệnh chung của bọn họ, vì thế, kẻ trước kẻ sau, đám người theo đuổi dường như đều hữu ý vô ý hỏi cô cùng một vấn đề — cô và Lâm Tu rốt cuộc có quan hệ gì?
Quan hệ gì ư? Trước đó Chu Mộc chưa từng nghĩ tới, sau đó phá lệ căng não suy nghĩ, chỉ chốc lát sau đã choáng váng phát sợ.
Anh săn sóc, anh dịu dàng, anh dung túng nuông chiều mình… Nhưng mà, anh rõ ràng là bạn nối khố của mình mà…
Bị truy hỏi gắt gao, Chu Mộc cũng phiền, giương mắt nhìn người nọ đứng chênh chếch cách đó không xa, vẫn là dáng vẻ thờ ơ tự do tự tại không tranh quyền thế ấy, cô dứt khoát gập sách vở lại, nằm gục đầu xuống bàn mà ngủ, quan hệ gì ư? Mặc xác nó đi.
Nhưng sự xuất hiện của Hà Tiêu cũng không vì nhận định “bạn nối khố” của Chu Mộc mà thay đổi mảy may.
Khi đối mặt với Lâm Tu, Hà Tiêu luôn hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng, chiếu vào đôi con ngươi đen của Lâm Tu, chan chứa tình yêu nồng nàn mềm mại như nước cô dành cho người nọ.
Nhìn nhiều, Chu Mộc cũng không tự chủ được mà suy nghĩ — giọng nói nhỏ nhẹ của Hà Tiêu cùng với nét cười nhàn nhạt của Lâm Tu, quả là xứng đôi vừa lứa.
Nhưng trong lòng lại thấy như xương tan thịt nát, tiến thoái lưỡng nan vô cùng khó chịu.
Đúng, có câu nói như thế nào nhỉ?
Mắc nghẹn trong lòng.
Một loại cảm giác giống như chua xót khổ sở nhanh chóng sinh sôi dưới đáy lòng.
Bứt rứt ngột ngạt, Chu Mộc không nhìn đôi nam nữ chói mắt kia nữa, ưỡn ngực bước nhanh qua, cô không nhìn thấy, cô không nghe thấy, cô thôi miên chính mình như vậy, cánh tay phút chốc bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ kéo lại.
Người nọ dùng sức vừa phải, Chu Mộc không cảm thấy đau, nhưng không giãy ra được.
“Mộc Mộc.” Giọng nói lành lạnh êm tai khẽ vang lên trong gió nhẹ, vẫn là chất giọng nhàn nhạt khi xưa của anh. “Đi cùng nhau đi.”
Cũng từng nghĩ muốn hất bàn tay xinh đẹp của Lâm Tu ra, nhưng suy cho cùng Chu Mộc không phải người cố tình gây sự như thế.
Cô không nói gì, lẳng lặng nhìn Lâm Tu cùng Hà Tiêu cười nhạt chào tạm biệt.
Không phải là không thấy sự rung động trong mắt Hà Tiêu, nhưng người nọ lại có tâm tư trong sáng đến thế. Sau đó, lúc đang cùng Lâm Tu nói lời tạm biệt, Hà Tiêu cũng tươi cười nhìn sang Chu Mộc.
Lịch sự đáp lại một tiếng “Tạm biệt”, Chu Mộc giương mắt, đối diện thẳng với ánh mắt trong suốt nhưng hơi có phần phức tạp của đối phương.
Đây là coi Chu Mộc cô như người cạnh tranh hay sao…
Nhưng kỳ thật… Chu Mộc không khỏi có