
òn quá trẻ nhưng nỗi bất hạnh đến với nó lại quá nhiều, nghĩ đến đây Quân không kìm được nước mắt, ba cậu đã gần như suy sụp hoàn toàn với những biến cố xảy ra Quân đứng ra tổ chức tang lễ cho nó. Hắn cũng đến chịu tang xung quanh hắn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo đến tê người làm không ai dám lại gần hắn gần đây ở bên nó hắn đã dễ chịu với mọi người hơn nhưng bây giờ hắn lạnh gấp bội trước kia, mắt cậu nhìn trân trân vào di ảnh nó không rời…-Ji owiiiiii mày ra đây cho taoTiếng hét của Jan làm mọi người đổ dồn ánh mắt vào cô, cô không khóc mà còn rất là tức giận chạy đến cầm di ảnh nó định đập nát may mà Khánh chạy đến đỡ kịp.Mọi người một phen hú hồn vì Jan, bỗng cô khóc òa miệng lẩm bẩm“mày ở đâu, sao lại bỏ tao”-em xin lỗi mọi người_tiếng nói nhẹ như lông thoảng qua, hắn giật mình quay đi quay lại tìm nó…dù có cáh xa đến đâu đi chăng nữa cậu cũng có thể nhận ra nó.-Ji Ji chưa chết_giờ đến lượt hắn kích động chạy ra khỏi tang lễ.Quân cùng Khánh vội đuổi theo kéo hắn lại-mày điên rồi, chấp nhận đi_Khánh không kìm được xúc động quát vào mặt hắn, Khánh hiểu hắn đang rất đau lòng-nó đến 1 nơi khác thật rồi_đến lượt Quân đính chính, lòng chua xót-không Ji chưa chết, không thể nào tôi vừa nghe thấy tiếng Ji mà_hắn hét lên vùng tay ra khỏi Khánh và Quân, nhưng không thể hắn đã bị Quân đánh vào gáy ngất đi.-tao xin lỗiNhưng đâu ai biết rằng ở 1 nơi khác gần đó có 1 người con gái mặc váy trắng tinh khiết và 1 chàng trai đang nhìn về phía bọn hắn. Cô gái đó gạt nhanh nước mắt theo người con trai kia đi “xin lỗi”Tang lễ diễn ra trong nước mắt tiếc thương của nhiều người, bạn bè cấp 3 cũng tới dự trong đó có cả Nhật Hạ. Vì nó thích màu trắng và màu đen nên tất cả chỉ mặc 2 tông màu đó đi dự…mộ nó được xây trên 1 ngọn đồi nhỏ gần đó có cánh đồng hoa oải hương.Thấm thoát cũng đã nửa năm từ khi nó mất, mọi thứ đã trở về quỹ đạo của nó trừ hắn vẫn cứ lặng lẽ một mình làm bạn với rượu ngày đêm. Quân, Key, Khánh, BA và jan cũng đến khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng vô ích vì trong thâm tâm họ chuyện nó ra đi cngx quá mức bất ngờ, chua xót miệng thì an ủi chứ thực ra trong lòng họ nỗi đau mất đi nó vẫn quá lớn…Nhật Hạ cũng từ đó mà lui tới nhà hắn thường xuyên hơn.-anh đừng như vậy nữa, chị ấy đã mất rồi mà-im đi, cút ra_hắn gằn lên giận giữ-anh đuổi em đi cũng được miễn anh không trở nên như thế này nữa_NH nói trong tiếng nấc, cô đã bị hắn lạnh nhạt rất nhiều lần kể từ khi nó mất, trước đây dù không có tình cảm nhưng hắn luôn nhẹ nhàng nói chuyện với cô.-đi ra_hắn cầm chai rượu ném phăng xuống sàn, một vài mảnh vỡ văng ra cứa vào chân NH rỉ máu, cô đau rát-chỉ vì chị ấy mà anh đối xử với em như vậy sao_sức chịu đựng của NH cũng đã tới giới hạn.Mỗi lần nghe thấy có người nhắc đến tên nó, hắn càng trở nên mất bình tĩnh đã nhiều lần nghĩ quẩn nhưng đều không thành, đầu tóc rũ rượi mặt hốc hác không còn chút sức sống nào hết, râu cũng mọc dài ra không được cắt tỉa chỉ chu, nhìn cậu bây giờ khác hẳn 1 mĩ nam hoàn hảo trước kia được nhiều người ngưỡng mộ.-cô thì biết cái gì chứ-ở trên kia chị ấy cũng muốn anh sống hạnh phúc chứ không phải muốn thấy anh ngày càng sa đọa bên rượu bia như vậy đâu, còn ba mẹ anh nữa anh cũng phải biết suy nghĩ chứ 2 bác cũng đâu còn trẻ anh còn phải giúp họ gây dựng sự nghiệp chứ công ty nhà họ Trịnh anh nghĩ để làm cảnh à, anh trở nên vô trách nhiệm như thế từ bao giờ. Anh có bao giờ thử hỏi thử suy nghĩ chị ấy muốn anh như thế nào chưa_NH hét vào mặt cậu trong 2 hàng nước mắt chảy dài. Nước mắt sẽ ngừng rơi – Chương 72Nghe NH nói cậu mới chột giạ, đúng trong mắt nó cậu luôn muốn mình hoàn hảo, trước kia luôn muốn mình thành đạt để cho nó 1 cuộc sống hạnh phúc không phải lo toan, nhìn lại những gì mình làm trong thời gian qua, đúng cậu không phải là chính mình nữa…cậu không còn là một Nhật Duy cao nghạo và cậu chắc chắn nó không thích bộ dạng của cậu hiện giờ.-cảm ơn em, vì Ji anh sẽ trở lại anh của ngày xưa như vậy Ji mới cảm thấy vui_vừa nói cậu vừa cười, cười che giấu những giọt nước mắt đang chảy dài trong tim.“vì Ji sao” lời nói đó làm trái tim NH đau nhói, “sao mày lại vậy hả NH, mày muốn anh ấy như vậy mà sao khi nói là vì Ji tim mày lại đau thế” chưa kịp nói tạm biệt Nh đã chạy ngay ra ngoài ôm trái tim như đang thắt lại, nước mắt rơi lã lã “anh lại làm em đau nữa rồi”Ngày hôm sau, hắn dậy từ rất sớm chuẩn bị quần áo tươm tất cạo lại râu tuy khuôn mặt có hốc hác hơn xưa nhiều nhưng vẻ đẹp trai của câu vẫn không hề vơi bớt phần nào. NH đến làm cơm cho cậu từ sớm, “đeo mặt nạ nụ cười” chào cậu-anh lại ăn sáng rồi tới công tyNhìn những món ăn trên bàn hắn lại nhớ tới quãng thời gian nó dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cậu mõi ngày, cười buồn ròi ngồi xuống nếm thử-không bằng Ji nấu_bất giác cậu thốt lên nhưng chính vì câu nói đấy làm NH như sắp khóc may mà cô tiết chế cảm xúc kịpĐến công ty-chào con_ba hắn hơi bất ngờ vì lâu nay hắn không bao giờ đoái hoài gì với cái chức phó tổng giám đốc nay lại tới công ty, và chuyện đáng ngạc nhiên nhất là trước đây cậu còn không thèm nhìn mặt ông luôn tránh mặt và ch