
nhìn về hướng ấy coi tụi hắn không tồn tại. Tròng mắt ông nặng trĩu, chân không đứng vững nổi nhìn thấy ông như vậy Khải mới vững tâm bước ra ngoài xem chuyện gì
-Jiii_chữ Ji kéo dài nhìn nó đang trên chiếc xe lăn Khải mua cho nó để nó dễ dàng đi lại
Nó chẳng nói gì nhìn Khải rồi lảng sang nhìn Jan ánh mắt trách móc
-tao tưởng mày quên sự tồn tại của tao rồi, chị và cả hai à ba anh nữa_nó định coi như không quen biết hắn nhưng giờ thì chẳng có nghĩa lí gì, hắn đã có vợ điều đó nó biết rõ và không có gì phải né tránh sự thật…nó không phải người như vậy
Jan mắt rưng rưng sắp khóc, mắt đỏ hoe cố nuốt nước mắt vào trong cô hiểu à không tất cả đều hiểu nó đã nghe thấy và không muốn nhắc đến, nó đã muốn thì cô sẽ “hợp tác”
-con nhỏ này vì tiễn mày hôm đó tao lo quá định cùng chị BA định lẻn đến Mĩ luôn không ngờ lại bị tai nạn, tao mới tỉnh hôm qua đó nhìn thấy gì đây không_Jan vén tóc lên miếng gạc trắng vẫn còn ở đó, Jan thả tóc để che đi phần gạc và đoạn tóc bị cắt đi, giả khóc vì bị trách oan
-chị may mắn hơn là chỉ bị “gãy” vài chỗ tỉnh sớm hơn Jan_BA cũng góp vui. Nó lườm nhẹ 2 người rồi quay sang Khánh và Quân
-hiii, em biết là bọn anh phải ở lại chăm sóc cho họ mà, chỉ có Duy rảnh rỗi nhất ở với NH thôi_biết mình lỡ lời Quân im bặt, biết mình không nên ở lại hắn khẽ liếc sang nó rồi bỏ đi lên tầng thượng mở bao thuốc ra, châm lửa 1 làn khói mỏng trắng xóa hiện ra phả vào không khí, hắn đã hút thuốc từ ngày chia tay nó, thuốc có thể giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
-thuốc lá không tốt cho sức khỏe, Ji đã từng nói tôi như vậy_Khải với tay lấy điếu thuốc của hắn ném xuống đất dùng chân dẫm nát mạnh tới nỗi tưởng chừng như Khải muốn dẫm nát cả hắn. Có đôi chút khó chịu nhưng giờ hắn không có tâm trạng mà so đo với Khải nữa, vì Khải nói đúng “thuốc lá không tốt cho sức khỏe” Nước mắt sẽ ngừng rơi – Chương 92-sao cậu lại đến đây còn NH thì sao_sau một hồi im lặng Khải lại bắt chuyện trước-chúng tôi chia tay rồi-cậu coi hôn nhân là trò sao, chia tay ư cậu điên à-tôi và NH chưa đăng kí kết hôn_nói đến đây hắn cười buồn, NH không nhắc tới chuyện đăng kí kết hôn hẳn là có nguyên do vậy mà cậu không nghĩ ra…Khải nắm chặt tay cố giữ bình tĩnh-cậu coi NH là cái qoái gì vậy, giờ lại đòi chia tay với NH sao, cậu có còn là đàn ông không hả_Khải gằn lên giận giữ, hơi nóng bắt đầu tỏa ra-là cô ấy muốn vậy anh không hiểu được đâuHắn lẳng lặng bỏ đi, để lại mình Khải đứng như trời trồng-à phải rồi chuyện lúc nãy là như thế nào_hắn bỗng cất tiếng làm Khải muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực…cười buồn nhìn bầu trời về đêm lòng nặng trĩu-là những gì cậu nghe thấy_hắn cứ mong những gì mình nghe là sai cậu cứ mong Khải sẽ nói rằng “chẳng có chuyện gì cả, tất cả chỉ là đùa đùa” nhưng không tất cả đều là sự thật…một sự thật đến nhói lòng. Mắt cậu đỏ dần bước đi rồi khuất hẳn.Hắn đi qua phòng nó, thấy cửa khép hờ nhìn vào trong nó đã chìm sâu trong giấc ngủ “Ji ơi, em gầy đi nhiều quá” hắn lại gầy nhìn khuôn mặt nó nhớ nụ cười hiếm hoi vẻ lạnh lùng ban đầu khi hắn mới gặp, người con gái đang năm kia là người đã rời bỏ cậu mà đi…trong khi đó đã cướp mất trái tim của cậu… hắn sai hắn có thể sửa nhưng sao nó chưa bao giờ để hắn phải giải thích, cưới NH một phần vì “trách nhiệm” còn thứ khiến cậu làm như vậy là “vì nó, vì hắn giận nó…muốn ghét nó người mà hắn yêu nhất” nhưng rồi sao? Hắn lại sắp tuột mất tay nó rồi…thử hỏi hắn phải làm sao đâyNó chưa ngủ mắt nhắm nghiền lại khi nghe thấy tiếng chân của ai đó, không có cảm giác hơi ấm hay lành lạnh nhưng nó vẫn có thể thấy có 1 chất lỏng vừa rơi xuống tay nó…và nó hiểu hắn đau khóc…vì nó.“Nó nhớ lại chuyện ban nãy khi hắn bỏ đi, Jan đã kéo nó vào phòng và đưa cho nó 1 bức thư khá là đẹp (theo nhận xét của nó).-gì vậy-tao biết tao làm con mày, mày mở ra xem đi là của NH nhờ tao đưa màyNghe tới tên NH nó có chút bối rối không biết có nên mở hay không, và lí do hắn đến đây là gì sao NH lại không đi cùng đó là vợ cậu mà.Cũng giống như những gì hắn thấy khi mở bức thư ra, hàng chữ đều đẹp của NH“Chị Ji thân mến!Có lẽ chị đang không biết vì sao em lại gửi thư cho chị phải không? Em cũng có thể đoán ra đượcEm biết bệnh tình chị đã trở nặng hơn trước mặc dù em cũng không biết rõ chị đang mắc bệnh gì nhưng em mong chị có thể sớm hồi phục.Chị biết không đã có một thời gian em rất ghét chị vì chính chị đã làm anh Duy đau khổ, thời gian em ở bên anh ấy có lẽ không thể bằng thời gian hai người bên nhau nhưng em tự tin rằng tình yêu em trao cho anh ấy cũng không thể kém chị”Nhìn thấy những vết mực bị nhòe đi một vài phần, nó biết NH đã khóc…nó cũng hiểu chứ nhìn cách NH đối xử với hắn là đủ hiểu NH quan tâm và yêu thương hắn tới mức nào có khi còn hơn cả nó…“Nhưng anh ấy chưa một lần nào ngó ngàng tới em, chỉ khi đến hôn lễ em nhập viện và mất con từ đó anh ấy mới không coi em “như người vô hình” như trước nữa…cũng nhờ vậy mà em biết nỗi đau mất mát của bản thân với một thứ quan trong là như thế nào, em mất con nỗi đau đó không thể nào diễn tả thành lời nữa nhưng rồi em cũng đã hiểu rằng hai anh c