pacman, rainbows, and roller s
Nương tử đừng nghịch nữa

Nương tử đừng nghịch nữa

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326231

Bình chọn: 10.00/10/623 lượt.

cả thở.

Chương 58: Vào Lúc Này Mà Cười Là Rất Không Đạo Đức

Trời đất chứng giám, nàng chỉ là bị bức bách mà phải đi giành ăn mà thôi. Nào biết được là thức ăn cướp được rồi nhwdng trả giá cũng quá lớn. Nàng ăn người ta một miếng, người ta lại cắn nàng không chịu nhả ra.

Hơn nữa, người bên ngoài nhìn thấy, tuyệt đối không phải là Lãnh Dịch Hạo đang chiếm tiện nghi, mà là hai người tình ý miên man lưỡng tình ân ái.

Miệng Lãnh Dịch Tiêu mở lớn còn chưa kịp khép lại, Lãnh Dịch Khánh đã giáng một quyền thật mạnh lên bàn, sau đó vẻ mặt xanh mét quay người ra sương phòng.

Một quyền không đánh ra chưa làm hai người tính ý miên man kia tỉnh lại nhưng làm cho miệng Lãnh Dịch Tiêu khép lại. Nhìn trái nhìn phải, làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?

Phải đi an ủi đại ca đau thương, hay là ở đây xem kịch vui ?

Xem xét nặng nhẹ, Lãnh Dịch Tiêu lạnh lùng hư một cái với Úc Phi Tuyết, quay người đuổi theo Lãnh Dịch Khánh.

Đợi đến khi Lãnh Dịch Hạo kết thúc cơn ác mộng, cuối cùng cũng buông tay ra, Úc Phi Tuyết vẫn còn chưa kịp khôi phục tinh thần.

Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Nóng quá! Nóng quá! Đôi môi hồng khẽ mở ra, cuối cùng cũng hít thở được một ngụm không khí trong lành.

Nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng trước mặt, đôi mắt mơ màng, còn có đôi môi hồng ướt át, vẫn đang khẽ run run, Lãnh Dịch Hạo thỏa mãn cong khóe môi.

Nha đầu kia đúng là ngây ngô đến đáng yêu! Làm cho hắn không nhịn được lại muốn hôn nàng.

Nếu hắn không ngừng lại, nữ nhân này thật sự sẽ bị ngạt thở mà chết mất !

Nhịn đi, nhịn đi, cố gắng nhẫn nhịn đi, vào lúc này mà cười là rất không đạo đức.

Nhưng mà…rốt cục hắn vẫn không nhịn được, nụ cười nghẹn ở trong lồng ngực bật ra, tiếng cười vang vọng trong căn phòng không lớn.

Úc Phi Tuyết như người trong mộng mới tỉnh. Sau khi cân bằng lại hô hấp, không nói năng gì, tung một quyền ra.

*

Bực mình quá ! Hôm nay tâm tình Úc Phi Tuyết cực kỳ khó chịu, phải tìm một người trút giận!

Tìm ai ? Đương nhiên là Lãnh Dịch Tiêu! Là chính hắn nói, nếu nàng cướp được, hắn sẽ trần truồng mà chạy một vòng quanh cái trấn nhỏ này mà !

“Lãnh Dịch Tiêu! Ngươi phải trả giá vì lời nói của mình !” – Úc Phi Tuyết hung dữ đuổi đánh Lãnh Dịch Tiêu. Nếu đánh nhau thật, võ công của Úc Phi Tuyết sẽ không thua kém Lãnh Dịch Tiêu.

“Ta nói đùa thôi mà !” – Lãnh Dịch Tiêu cười khan chạy trốn khắp nơi, lúc đấy hắn cho rằng mình thắng chắc rồi nên mới có thể nói năng ‘hùng hồn khoa trương’ như vậy, ai ngờ đầu óc nữ nhân này phát triển khác với người thường, cái gì không thể với người khác thì với nàng đều thành có thể !

Lần này Lãnh Dịch Tiêu kêu vỡ cả cổ họng cũng không có người nào để ý đến hắn — tự tìm lấy, đáng đời !

Lãnh Dịch Khánh vẫn đang hờn dỗi, ngồi một mình trong phòng uống rượu giải sầu, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Lãnh Dịch Hạo hôm nay tâm tình rất tốt, chỉ lo sợ thiên hạ không loạn, cười tươi như hoa, ‘nhộng chạy’ là một ý kiến hay!

“Tên ẻo lả! Tên ẻo lả nói lời không giữ lời ! Ngươi cứ chạy đi, sau này ta sẽ nói cho mọi người biết, đường đường một tiểu vương gia nói lời không giữ lời, lừa đảo con gái, không biết xấu hổ !” – Úc Phi Tuyết đuổi mệt, quát lớn với bóng lưng Lãnh Dịch Tiêu.

Lãnh Dịch Tiêu không chịu nổi kích tướng cuối cùng cũng dừng chân, vẻ mặt sẵn sàng hy sinh:

“Giữ lời thì giữ lời! Ai sợ ai!”

Chương 59: Vương Gia Phải ‘Chạy Nhộng’

Đêm, đến rất đúng hẹn.

Úc Phi Tuyết chờ trên nóc nhà chuẩn bị xem Lãnh Dịch Tiêu ‘chạy nhộng’.

Rốt cục, Lãnh Dịch Tiêu cũng xuất hiện. Nhưng ngoài ý muốn hắn lại khoác một cái áo choàng lớn.

“Này, ‘nhộng chạy’ là cái gì, rốt cục ngươi có biết không vậy ? Không biết thì bản cô nương có thể dạy ngươi!” – Úc Phi Tuyết nói như thể rất có kinh nghiệm, dù sao nàng cũng không tính buông tha Lãnh Dịch Tiêu.

“Ngươi có thể làm mẫu trước một lần.” – Lãnh Dịch Tiêu vừa mới dứt lời đã cảm thấy hai luồng ánh mắt sắc tựa kiếm bắn lại từ phía sau lưng. Quên đi, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân !

“Này, ta có nói là phải trần như nhộng, nhưng ta có nói là chạy như thế nào đâu ? Chỉ cần ta không mặc quần áo thì sẽ không tính là phạm quy. Ta cũng không nói không thể khoác áo choàng.” – Lãnh Dịch Tiêu dùng cái áo choàng lớn bọc kín mít người, nói rõ ràng là muốn lật lọng.

“Được!” – Úc Phi Tuyết cũng không so đo với hắn, đứng dậy vỗ tay, sau khi tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên, dưới nhà đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng chiêng tiếng trống.

Mười mấy tiểu hài tử khua chiêng gõ trống bắt đầu vừa đi vừa hô:

“Mau đến xem ‘nhộng chạy’ nào ! Mau ra đây xem tiểu vương gia ‘chạy nhộng’ nào !”

Tiếng ồn ào như thế này làm đèn đuốc trên ngã tư đường vừa mới tắt lại một lần nữa được thắp sáng.

“Chuyện gì chuyện gì ?”

“Ai muốn trần truồng chạy nhộng ?”

“Tiểu vương gia ? Tiểu vương gia sao có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta được !”

Một đám đầu tò mò vươn ra cửa sổ xem náo nhiệt.

Xem như ngươi lợi hại ! Lãnh Dịch Tiêu hung tợn trừng mắt với Úc Phi Tuyết:

“Ngươi muốn nhìn đúng không ? Vậy ngươi nhìn cho kỹ !”

Lãnh Dịch Tiêu dứt lời, bóng người lóe lên, sử dụng k