
ng tùy ngươi, nhưng cũng đúng lúc là Nhan gia đại tiểu thư nổi tiếng là phế vật cũng xứng với Hiền vươn gia.”
“Hừ, hai ngươi nha nói nhỏ chút, ở trên đường cái nghị luận Hiền vương gia cùng Nhan gia đại tiểu thư vương phi, không sợ rơi đầu sao.”
Trong kiệu hoa, một cô gái mặc khăn choàng vai hiện lên hình long phượng, đầu đội mũ phượng được che phủ bởi khăn voan đỏ thẫm, nàng dựa vào trong kiệu vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngủ
Phút chốc, dưới khăn voan đỏ tươi, một đôi mắt khẽ mở khuynh diễm tuyệt thế hai con ngươi đen láy trong suốt như làn nước không gợn sóng, hiện lên một tia mê ly, trở thành ánh sáng rực rỡ đoạt phách lãnh liệt.
Cảm giác đầu đau kịch liệt, Nhan Noãn đưa tay khẽ xoa đầu mình
Đầu lại đau nhức? Điều đó không phải là cho thấy nàng còn sống sao?
Điều này làm sao có thể, nàng rõ ràng đã chết do chính đồng bọn của mình giết hại, cảm giác đau đớn ngay lúc đó đến bây giờ ký ức vẫn còn mới mẻ, nếu nói hắn chỉ bắn một phát súng, cái đó nàng còn tin tưởng chính mình còn có khả năng sống sót, nhưng mà trước ngực của nàng trúng hơn mười vết thương, như vậy mạng sống cơ bản có thể nói là cực kỳ nhỏ bé, hay là kỳ tích ngàn năm xuất hiện một lần đến với nàng .
Bọn họ nên bị chém chết bằng ngàn dao, thật sự là điều sỉ nhục của quân đội cảnh sát, là phần tử cặn bã của đất nước, nhưng nàng là cảnh sát chìm xuất sắc nhất, rõ ràng sắp tiếp cận thành công, ở thời điểm cuối cùng lại bị đồng bọn ám sát, tất cả công sức đều thất bại trong gang tấc, rất tốt nàng không chết, không hủy hoại được bọn khốn kiếp kia, thà nàng tự hủy hoại chính mình..
Trong mắt có vật sắc lạnh xẹt qua, lúc này Nhan Noãn mới phát hiện trước mắt mình có đồ vật gì che khuất, nàng liền lấy xuống, cơ hồ đánh giá không gian đậy kín nhỏ hẹp, còn chưa đoán được chính mình đang ở đâu thì trong đầu nàng nhất thời hiện lên một loạt hình ảnh, như cưỡi ngựa xem hoa* khiến nàng ứng phó không nổi.
(*cưỡi ngựa xem hoa = chỉ nhìn vào bề mặt, không thấy rõ tính chất của sự vật bên trong)
Nhan Noãn sợ ngây người!
Đây rõ ràng là trí nhớ của một người khác, nhưng mà từng hình ảnh xuất hiện cảm thấy có liên quan đến nàng, dường như chính mình đã từng trải qua.
Ngẩn ra hồi lâu, nàng cuối cùng ý thức được, chính mình không phải gặp kỳ tích chưa chết, mà là — nàng xuyên qua !
Kinh ngạc qua đi, Nhan Noãn phát điên, tay vung nấm đấm nện thật mạnh liên tục về phía cỗ kiệu.
“Ta x ngươi đại gia xx, lão nương cư nhiên xuyên qua !”
Lực đạo không nhỏ, làm kiệu hoa chấn động mấy lần lung lay, khiến nhóm người kiệu phu hai bên lắc lư theo, bước chân thoáng chốc lộn xộn, mắt thấy kiệu hoa sắp ngã xuống đất, mọi người sợ tới mức căng thẳng lên.
Bỗng nhiên vang lên tiếng nói chói tai gay gắt của một nữ nhân mang theo vẻ hốt hoảng vội vàng: “Ổn định, ổn định, mau, người đâu mau tới, giúp ổn định kiệu hoa”.
Lúc này kiệu hoa mà ngã xuống tại đây trên đường cái này còn hơn là ném người chết, chắc chắn biến thành trò cười khắp kinh thành trên các phố lớn ngõ nhỏ, Hiền vương kia tuy rằng không bình thường, tốt xấu gì cũng là người hoàng tộc, lại lấy là người Vũ Dương hầu tiểu thư, vì chuyện chê cười này rơi ra ngoài mà đồn đại ồn ào khắp nơi, vậy hỉ bà này là người bị uy hiếp đầu tiên, sợ là đầu của nàng cũng rơi mất.
Nhan Noãn bị cỗ kiệu làm cho choáng váng đầu hoa mắt, suýt nữa rớt ra ngoài, những người này, có thể hay không sẽ làm nàng hôn mê.
Thân kiệu thật vất vả mới được ổn định, âm thanh thân thiết của hỉ bà vang lên:“Làm cho vương phi bị sợ hãi, vương phi, ngài không có việc gì chứ?”
Nhan Noãn đỡ mũ phượng lên, đầu óc choáng váng nói: “Không có việc gì.”
Nặng thật, cổ nàng cũng nhanh bị mũ phượng này đè gãy.
“Vương phi không có việc gì là tốt rồi.”
Đội ngũ đón dâu tiếp tục đi đến phía trước, Nhan Noãn sau khi ngồi ổn định, trong đầu nàng lại xuất hiện đoạn ngắn như thủy triều vọt tới, hình ảnh không ngừng biến hóa giống như phóng điện xẹt qua rất nhanh.
Nhan Noãn, lạc vào triều đại Nam Thương quốc thành đại tiểu thư phủ Vũ Dương Hầu, tính tình vốn nhát gan yếu đuối, không có chiến khí*, cầm kỳ thư họa đều không thông, ở kinh thành nổi danh là tiểu thư phế vật.
(*chiến khí : ý chí chiến đấu)
Nhan Noãn trong mắt hiện lên một tia mê hoặc sắc sảo, đầy vẻ kiên cường.
Hôm nay là ngày tốt Nhan gia đại tiểu thư gả cho Hiền vương gia…..
Hiền vương gia, trong truyền thuyết hắn vô cùng kinh khủng, là một tên nửa người nửa yêu, lại còn rất ngốc!
Nhan Noãn vô cùng rối rắm .
Ngươi đấy, đã xuyên qua còn chưa tính, lại bị gả cho một tên rõ ràng là kẻ ngốc, ông trời ơi! ông muốn đùa chết ta phải không?
Nàng xiết chặt khăn voan đỏ trong tay, đôi mắt đẹp dịu dàng trong suốt tóe ra tia lạnh lẽo dày đặc, bên trong kiệu nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều, nếu có người tại đây không chút nghi ngờ sẽ bị đông lạnh thành khối băng. Việc nàng tức giận nhất, chính là gả cho một kẻ ngốc thật ra cũng không phải chủ nhân khối thân thể này, bất quá nàng trở thành thế thân, chủ nhân khối thân thể này cũng vì quá sợ hãi mà uống thuốc độc tự sát.
Hoàng đế hạ c