Snack's 1967
Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326525

Bình chọn: 9.00/10/652 lượt.

là giỏi về ngụy trang, tức thời đem bản tính của mình che dấu.

Giờ phút này, nàng muốn giả trang làm hại tên kia một chút.

“……” Tham gia hôn lễ cả sảnh đường mọi người đồng thời bị hai người đối thoại làm cho té xỉu!

º¤º Chương 3: Tên ngốc muốn động phòng º¤º

Khăn voan nhấc lên, Nhan Noãn lộ ra dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, mọi người xung quanh nhất thời vang lên âm thanh như bị hút hết không khí, nét mặt kinh động đều nín thở đứng nhìn, đây là..sao lại đẹp tao nhã như thế?

Nữ tử tóc đen được quấn lên tóc mai hai bên gợn sóng, trên trán mày liễu tinh tế, chiếc mũi đẹp tinh xảo, làn môi đỏ thắm, con ngươi đen láy như làn nước gợn sóng lân lân giữa trời thu, đôi mắt sáng trong suốt, ẩn sâu trong đáy mắt, lóe ra sự sắc sảo.

Khăn quàng vai tầng tầng lớp lớp mặc trên người vô cùng thích hợp, eo như cành liễu, đường cong lả lướt hấp dẫn, làn váy thật dài trải xuống mặt đất, thêu lên đóa hoa mẫu đơn cao quý, cùng với động tác của nàng, nhẹ nhàng đung đưa, phảng phất thoáng như trăm hoa đua nở, xinh đẹp vô cùng.

Tung bay như chim nhạn, tựa như tiên nữ giáng trần, thanh khiết tự nhiên không nhiễm chút bụi, tuyệt mỹ như tiên!

Nàng vẻ mặt kinh hỷ nhìn Long Trác Việt, nụ cười này, lại giống như làm tan chảy băng tuyết, trong veo thuần khiết, mang theo nét duyên dáng xinh đẹp động lòng người.

Trong lòng mọi người vô cùng kinh động không ngừng, ai có thể nghĩ đến, Nhan gia đại tiểu thư phế vật lại là người như thế này, giống như một tiên nữ vô cùng khả ái*.

(* khả ái : đáng yêu, dễ thương)

Nếu có thể lấy được nàng, cho dù nàng là phế vật, nhưng là vẻ đẹp như vậy ai nhìn thấy, cũng khiến cho người ta cảm giác vui tai vui mắt.

Lại liếc mắt nhìn tên kia xấu đến không biết hình dung như thế nào Long Trác Việt, trong lòng của mỗi người lại hiện ra một tiếng thở dài, mặc dù là phế vật, nhưng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế lại gả cho Hiền vương, không thể nghi ngờ chính là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu. Đáng tiếc ah, đáng tiếc!

Nhan Noãn không có cơ hội thấy dung mạo của thân thể này, đương nhiên cũng không hiểu được âm thanh kinh động nuối tiếc của mọi người xung quanh, chính là vì đối với nhan sắc xinh đẹp của nàng.

Nàng chỉ nghĩ là những người đó biểu hiện như thế là vì nàng tự tiện đem khăn voan vén lên nên mới khiến cho họ bất mãn.

Long Trác Việt sững sờ nhìn nữ tữ trước mắt nét mặt tươi cười như hoa, mắt phượng xinh đẹp giống như ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đêm, lại giống như º¤º Chương 4: Yêu nghiệt như thế º¤º

Tiếng cười dần dần đi xa, Nhan Noãn nghe cười vui vẻ nhất chính là Long Trác Việt, cái trán bốc lên ba đường hắc tuyến, rõ ràng tiếng cười véo von động lòng người, như dòng suối trong veo trơn trượt chảy vào trái tim, lại làm cho người ta có một loại cảm giác muốn bóp tắt thanh âm xúc động kia. Tên ngốc quả nhiên không có mắt nhìn, ngay cả người khác cười nhạo cùng châm chọc đều không phân biệt được, lại còn vui vẻ cùng cười theo bọn họ nữa.

Long Trác Việt rất không tình nguyện bị người khác kéo đi, kỳ thật, mà nói hắn càng muốn cùng nương tử động phòng. Thế nhưng gặp mọi người tham gia hôn lễ của hắn vui vẻ như vậy, hắn lại cảm thấy chính mình không nên làm người khác mất hứng.

Trong phòng tân hôn, Nhan Noãn nghe ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, sau một lúc lâu tiện tay tháo xuống, đem khăn voan xốc lên, ném tới trên giường, bất quá rất nhanh, một cái tay nhỏ như ngọc lại lần nữa cầm lên, dịu dàng mềm giọng chỉ ra chỗ sai nói: “Vương phi, khăn voan này phải đợi phu quân đến vén lên mới được.”

Nhan Noãn liếc mắt, chỉ thấy một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi dịu dàng đang đứng, một đôi mắt to đen nhánh hữu thần, giờ phút này lóe ra vẻ mặt oán giận, khuôn mặt tròn tròn lấp ló hai cái má lúm đồng tiền, bởi vì nàng nhẹ mím môi khiến má lúm đồng tiền cũng đi theo như ẩn như hiện.

Nhan Noãn xinh đẹp đầu lông mày có chút nhíu lại, trong mắt nhàn nhạt phóng ra một ánh nhìn sắc bén, nữ tử này trong trí nhớ của nàng cũng không có tồn tại, ở đâu xuất hiện: “Ngươi đây là đang chỉ trích ta?”

Nhìn qua ánh mắt Nhan Noãn rõ ràng không vui, nữ tử trong nội tâm bỗng chốc hồi hộp, vội vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám, chỉ là ở nhà nghe các lão nhân nhắc tới, khăn voan phải đợi phu quân vén lên mới may mắn.”

Ánh mắt sắc bén, khiến cho nàng chỉ dám nhìn trộm một cái trả lời, còn có thêm loại cảm giác cả người lạnh run .

Nhan Noãn lạnh nhạt liếc nhìn nữ tử một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, quan sát hỉ phòng không đồng ý nói: “Ở trên đại đường ta đã vén qua một lần, đã có điềm xấu rồi, cũng không để ý lại thuận tiện vén lên một lần.”

Lúc này trong phòng, ngoại trừ nàng cùng một cái nha hoàn bên cạnh, cũng không còn người khác, phòng rất đơn giản, cũng không giống như trong tưởng tượng những người hoàng thất cái kiểu tráng lệ, cùng với có thể thấy được đồ cổ vàng bạc châu báu xa hoa, thế nhưng làm cho người ta liếc mắt nhìn qua lại có loại cảm giác rất thoải mái, thiếp vàng chữ hỉ dán tại trên tường, trên ngọn nến hiện lên một đôi long phượng, ánh lửa toát ra phập phồng, b