Insane
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Tiêu Diêu Hồng Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324421

Bình chọn: 9.00/10/442 lượt.

ện cổ tích của trẻ con.

Công chúa tà ác đưa móng vuốt ác quỷ túm lấy cổ áo hoàng tử, khí trời tháng năm, quần áo cũng chỉ có một lớp, cô dường như chẳng tốn bao nhiêu sức lực cởi quần áo anh ra.

Quần áo lộn xộn vất sang bên cạnh, lộ ra da thịt trắng trẻo bên trong, bờ vai dày rộng, làn da căng mịn, trong mùi rượu thơm nồng nồng càng tỏa ra cảm giác tuấn lãng.

Tay Cổ Thược không ngừng nghỉ, rất nhanh kéo thắt lưng của Chân Lãng xuống.

Cô nắm có chút khó khăn, không cẩn thận cả người nằm lên trước ngực Chân Lãng, hơi thở đàn ông hòa trộn với mùi rượu, so với mùi nước hoa còn hấp dẫn hơn.

Ngón tay cô chọc chọc ngực anh, cảm nhận làn da ôn hòa dưới tay, có một loại cảm giác kì diệu rất khác lạ.

Lại xoa xoa, vừa xoa, ngón tay nàng vừa lướt qua vòm ngực, vòng qua hai điểm hồng, lướt xuống thắt lưng.

Dưới thắt lưng, bên trên cặp mông đã bị cô tháo thắt lưng, làm cho tay cô không khỏi ngừng lại, ánh mắt tò mò liếc nhìn.

(*đỏ mặt ~ ing. Đoạn này có nói giảm nói tránh rùi, bạn Thược nhà ta thật là sắc nữ trong sắc nữ. *đỏ mặt ~ ing.)

Nhiều năm như vậy, ấn tượng của cô với anh cũng chỉ là bé trai hai mươi năm trước đã lớn hơn một chút, vẫn mềm mại như nước, hôm nay lại phát hiện hoàn thoàn không phải như vậy. Hồi đại hoc, cô cũng vội vàng, bên cạnh còn có Lâm Tử Thần cũng say không còn biết gì, cô căn bản không có thời gian để tử tế cảm nhận, hôm nay lại không có người nào khác.

Kéo lấy quần anh, dùng một sức lực rất lớn cô mới giật quần dài ra, trên tấm khăn trải giường hoa lá, toàn thân hoàng tử hiển hiện trước mắt cô, chỉ còn một điểm che dấu cuối cùng.

Đôi mắt cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm điểm che dấu cuối cùng này, cảm thấy trong ký ức khác rất nhiều, cái kia giống như một đống cứt trâu, cô trừng lớn hai mắt, rồi lại trừng lớn hai mắt.

Ngón tay từ từ vươn ra, chọc chọc, cảm giác nói không nên lời, cô tò mò vạch quần của anh lên.

Nhìn, hay không nhìn?

Khua dũng khí, cô lặng lẽ quay đầu, đang muốn nhìn rõ ràng.

“Em có chụp hay không?” Giọng nói thản nhiên bên tai.

A, chụp hình!

Cô bỗng nhiên tỉnh lại nhảy loạn lên, chạy khắp phòng muốn tìm máy ảnh của mình, nhưng vừa mới dọn nhà mới, quá nhiều thứ không biết đã nhét vào góc nào, cô nhất thời không tìm được.

“Trong hộp trên hành lang.” Giọng nói kia lại lần nữa thản nhiên nhắc nhở cô, “Thiết bị hôm qua em xem xong đều để đó.”

“A!” Người nào đó vội vàng chạy ra hành lang, móc ra máy ảnh yêu nhất của mình, vui rạo rực ôm trở về, người vừa nằm ngửa trên giường đã tựa nửa người vào đầu giường, quần áo vắt trên tay, ánh mắt tỉnh táo, “Cần tôi tạo tư thế nào, tôi sẽ phối hợp tốt.”



… …

“A!” Người nào đó làm chuyện xấu cuối cùng cũng nhận ra sự thật mình bị bắt quả tang, giấu máy ảnh sau lưng, cấp tốc phóng đi.

Hắn, hắn không say?

Chuyện này, chuyện này sao có thể?(Edit chương này thật là nguy hiểm, không thị sắc, sắc tức không, có lẽ Hàn Hàn đã lưu máu mũi mà ngất ở nơi nào đó rồi mới không đáp ứng lệnh triệu tập, may mà bạn Sâu mới chỉ bịt mũi chứ chưa ngất, định lực sắc nữ của bạn còn đủ mạnh, nam mô a di đà phật, tổ tiên phù hộ)

Chương 33: Cô làm cơm, hầu hạ anh ta

Tràn ngập đầu óc Cổ Thược đều là những câu nói ấy, khi nghe thấy giọng nói tỉnh táo của Chân Lãng, cô chạy đi theo ý thức, chưa từng có cảm giác làm chuyện xấu, cho đến khi nhảy bổ vào sofa, tim vẫn còn đập thình thịch.

Cô hồi hộp cái gì? Không phải cũng chưa cầm vào cái gì sao? Có gì đáng lo đâu.

Vậy tim cô đập vì cái gì?

Chìm người vào trong sofa, cô tức tối đấm vào sofa mấy cái, thật buồn bực.

Cô nhắm mắt lại, tràn ngập đầu óc là cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, cảnh tượng Chân Lãng trần nửa người, cảnh tượng mê hoặc dẫn dụ, mặc kệ cô lắc đầu thế nào cũng không rũ ra được.

Xoa xoa ngón tay, dường như còn có mùi vị lưu lại, Cổ Thược khụt khịt ngửi, dây thần kinh khứu giác căng ra.

Còn hương vị, trộn lẫn giữa mùi rượu và mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt, lây dính trên người, đặc biệt tỏa ra.

Xem ra hôm nay lại phải đóng quân ở sofa, người nào đó đau thương nghĩ.

Uể oải bò dậy, cô dường như không có sức lực thu dọn tàn rượu trên bàn, trong lòng mắng Chân Lãng xấu bụng.

Tích nhiều rượu như vậy cũng không sợ đau dạ dày, cầu cho hắn thủng ruột đi!

“Ọc ọc…” Bụng kêu rất rõ ràng, nhắc nhở một sự thật là cô chưa ăn tối, cơm nước trên bàn gần như chưa động tới, phát ra mùi thơm ngào ngạt.

Gắp lên một miếng bò nấu nấm đưa vào miệng, trong vị mềm có hương vị ngọt ngào, Cổ Thược hài lòng gật gật đầu.

Mặc dù người kia rất thất đức nhưng tay nghề không tệ.

Đầy bàn đều là những món cô thích, Cổ Thược đang gặm chân giò, bỗng nhiên dừng lại.

Không đúng, theo tính cách Chân Lãng, nhất định sẽ chế nhạo cười cợt cô, vì sao lại không có chút phản ứng?

Trong lòng lờ mờ cảm giác không đúng, Cổ Thược bỏ chiếc đũa xuống, lặng lẽ mò tới trước cửa.

Trong phòng không chút tiếng động, Chân Lãng dựa vào đầu giường, một cái đèn nhỏ chiếu xuống những tia sáng vàng mờ mờ, nhìn không rõ vẻ mặt.

Hình như không làm sao.

Cổ Thược rụt rụt cổ, chuẩn bị rời khỏi.

Lúc này Chân Lãng bỗng nhiên chuyển đ