
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải
Tác giả: Tiêu Diêu Hồng Trần
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324291
Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.
n trên ghế, cái má non nớt, đôi mắt lanh lợi, vặn vẹo cái mông mập bò lên đùi Cổ Thược, vùi đầu vào lòng Cổ Thược.
Cổ Thược ôm lấy đứa bé, giống như ôm một cái gối ôm trong lòng, vừa nhéo má vừa vỗ vỗ mông.
Đứa bé đóng bỉm, trên người mấy tầng thịt tròn tròn, miệng cười nước miếng văng bốn phía, bám trên người Cổ Thược.
Cổ Thược nắn nắn mặt đứa bé, “Tên nhóc này, bây giờ chỉ có dì với cháu là nhàm chán nhất, cháu trung thực một chút, để dì nghịch, không được lớn lên, làm cho dì mất hứng.”
Kể từ sau khi trở về, Cổ Thược cả ngày nhàm chán đóng ổ trong nhà, không có việc gì làm. Bố Cổ ngoại trừ đi làm, toàn bộ thời gian còn lại dâng hiến cho bàn cờ. Còn mẹ Cổ, xoay quanh bếp lò xong cũng chỉ dẫn con của chị họ Cổ Thược đi chơi, nay Cổ Thược trở về, nhiệm vụ này đương nhiên rơi xuống người Cổ Thược.
Nói cũng kỳ quái, Cổ Thược không thích gần gũi với con trai, chỉ duy nhất đối với mấy đứa bé trai mềm mềm này là không có sức chống cự, đặc biệt thích thú nhéo mấy miếng thịt hồng hồng kia, giống như tìm được món đồ chơi, có đứa bé này, cô cũng đỡ nhàm chán.
“Nha đầu, con không làm việc cho tốt, trở về chờ chết à?” Mẹ Cổ lắc lắc bình sữa, không khách khí trừng mắt với con gái đang ngồi trên sofa.
Lại là cách nói chuyện này của mẹ già đại nhân, Cổ Thược cảm giác khóc không ra nước mắt.
Tốt xấu gì nửa năm cô mới về nhá, vậy mà lại bị chán ghét.
Cầm lấy bình sữa, Cổ Thược nhỏ hai giọt lên mu bàn tay thử độ ấm, ôm lấy đứa bé đưa bình sữa ra, “Con nhớ nhà, không được sao?”
“Nhớ nhà thì tự kiếm lấy một cái nhà đi, mẹ thấy con rất thích trẻ con đấy chứ.” Tay mẹ Cổ vẫn bóc hành, “Nhớ nhà thì nhớ nhà, nhưng con làm ổ trong nhà đã một tuần lễ không ra khỏi cửa, chắc chắn là đang trốn cái gì, cái tính này của con mẹ già này chẳng nhẽ còn không biết? Trung thực khai báo đi, ở bên kia rốt cuộc con đã chọc ra chuyện gì?”
“Con có thể có chuyện gì?” Cái cổ Cổ Thược lại ngẩng lên, “Con ở đó rất tốt, chuyện gì cũng không có.”
Giọng nói hơi lớn, đứa bé trong lòng bị sắc, liên tục ho khan, Cổ Thược vội vàng để bình sữa xuống, nhẹ vỗ vỗ sau lưng đứa trẻ.
“Mạnh miệng, đánh chết cũng không nhận, từ nhỏ đã như vậy.” Mẹ Cổ không thèm ngẩng đầu, “Không biết có phải con đánh người ta vào viện nên mới trốn về nhà không, mẹ phải gọi điện cho A Lãng!”
“Không được gọi!” Lông mày Cổ Thược dựng lên, tức giận gầm nhẹ, “Mẹ gọi cho hắn làm gì?”
Mẹ Cổ cướp lấy đứa bé, ôm trong lòng vỗ vỗ, liếc Cổ Thược, “Xem đi, kích động chưa, nhất định là có chuyện gì xảy ra.”
“Không có!” Giọng nói không nhịn được mà đề cao, Cổ Thược nhìn đứa bé sợ hãi trong lòng mẹ, nhẫn nhịn không bộc phát, “Từ một tháng trước con đã nói sẽ về nhà, nếu gây ra chuyện gì sao phải đợi đến bây giờ mới trốn?”
“Cũng đúng.” Mẹ Cổ giơ đứa bé ra, đưa đến trước mặt Cổ Thược, “Ôm đi, lão nương làm cơm.”
Đừa bé toét miệng, tự giác quấn lấy Cổ Thược, cười hì hì bi bô kêu, đầu cọ lên ngực cô, nước miếng chảy ròng ròng.
Rút khăn giấy lau nước miếng cho đứa bé, Cổ Thược hoàn toàn bất đắc dĩ, “Cọ cái gì mà cọ a, còn cọ sẽ không cong nữa đâu.”
Đáp lại cô là nụ cười vô tâm.
“Lát nữa con đi thăm huấn luyện viên.” Cổ Thược đùa cháu trai, ngẫm nghĩ cũng đã trở về ba ngày, thật sự nên đi gặp người, “Muộn chút nữa con sẽ đi thăm cô chú Chân.”
Mẹ Cổ vẫy vẫy tay như đuổi ruồi, “Đi đi, đi đi.”
Đối với Cổ Thược, nghe tiếng đấm và tiếng hô thật lớn quen thuộc kia làm thần kinh vận động đang ngủ trong người thức tỉnh.
Cô đứng khoanh tay bên cửa, nhìn một đám người đánh đấm, nở nụ cười, vô thức cũng động động chân.
Trên sàn tập rộng lớn chia ra từng loại vận động, trên bức tường sơ sài treo tiêu chí hoạt động, tất cả đều đơn giản mà chuyên nghiệp, ngay chính giữa trưng bày đủ các loại huy chương, bằng khen.
Người đàn ông trung niên đứng bên sàn tập, đeo hai cái đệm tay, ánh mắt nghiêm túc đảo qua mấy đội viên, bỗng nhiên khoát tay, bắt được chân một đội viên nhỏ, “Cao hơn một chút, chân trụ ổn định hơn một chút.”
Trợ giảng bên cạnh nhanh chóng ghi chép, giọng nói mạnh mẽ của huấn luyện viên thỉnh thoảng truyền tới, “Dùng sức đá, mềm như bún thế thì có chút lực nào? Ý chí chiến đấu của mấy người ở đâu? Tập võ quan trọng phải có nhiệt huyết, phải mãnh liệt, phải giống…”
“Phải giống đàn chị Cổ Thược!” Một loạt âm thanh non nớt ráo rào vang lên, sự nghiêm túc của huấn luyện viên bị giọng nói của mấy đứa trẻ đánh bại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn chúng.
Trợ giảng lặng lẽ kéo má, mỉm cười.
Huấn luyện viên ho mấy tiếng, chững chạc đàng hoàng, “Biết là tốt rồi, tiếp tục tập.”
“Huấn luyện viên.” Một đội viên nhỏ túm túm quần áo của mình, ngẩng gương mặt tò mò, “Thầy nói đàn chị Cổ Thược là đệ tử tâm đắc của thầy, vì sao đến giờ chị ấy vẫn chưa đến thăm thầy?”
Vẻ mặt huấn luyện viên bỗng nhiên đen xì, cắn răng: “Điểm này các em không nên học con bé ấy.”
“Phụt…” Người bên cửa bỗng biên bật cười, “Em còn định nói ngày mai mời thầy ăn cơm, không ngờ lại làm huấn luyện viên ghét như thế, em vẫn là nên cút thôi.”
Ánh mắt huấn luyện viên đảo qua, dừng trên người Cổ Thược. Cổ Thược cắm hai tay tro