
ng quyết tâm moi tin tức. “Anh chắc hiểu rõ, với thân thủ của tôi cho dù không giúp được gì cũng có thể ở bên cạnh trông chừng anh ấy. Anh cũng muốn sếp thêm một người bảo vệ đúng không? Bây giờ, tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Nguy Đồng nói quả thật không sai. Ở góc độ của Lục Lộ, an nguy của sếp mới là quan trọng nhất. Tháng chín sắp đến, Lăng Lạc An nới lỏng, Quan Tuệ Tâm lại càng ngày càng ép người. Lần này công trường thành phố S liên tục xảy ra hai sự cố. Rất khó nói liệu có liên quan đến hai mẹ con họ không.Thời khắc quan trọng này, thêm một người tự nhiên sẽ an toàn hơn.Cuối cùng anh nói hết sự cố xảy ra ở công trường. Từ mấy lời đồn nghe ngóng được gần đây, Nguy Đồng không phải không nghĩ ra được nguyên nhân của sự cố. Nhưng tại sao địa điểm xảy ra không phải Nam Uyển, mà là một nơi hoàn toàn không liên quan? Lẽ nào chuyện lần này không phải do Lăng Lạc An?Lục Lộ lúc này cũng hoàn toàn không ngờ rằng, tin tức anh vô ý lộ ra lại dẫn đến một sự cố nghiêm trọng khác. CHƯƠNG 45: NỮ VỆ SĨ BỊ THƯƠNGKhi tin Nguy Đồng xảy ra tai nạn ở công trường được báo về, Nhược Thần đang chỉ huy các sư đệ tập quyền cước.Người gọi điện tới là một cô gái trẻ, giọng nói rất hay, nhưng ngữ điệu thì không mấy dịu dàng. Cô chỉ nói với anh, Nguy Đồng gặp tai nạn ở công trường thành phố S, hiện đang nằm trong bệnh viện.Nguy Đồng vì muốn bảo vệ ông chủ kiêm ông xã Lăng Thái của mình nên mới bị thương, vết thương không hề nhẹ. Hơn nữa Lăng Thái không hề có ý định cho bất kỳ người nào nhà họ Nguy hay biết chuyện này, chuyện cô là ai không quan trọng, quan trọng là cô chỉ muốn nói cho anh biết, người mà anh rất mực yêu chiều, khi ở bên cạnh người khác, chẳng qua cũng chỉ là một con tốt thí mạng mà thôi.Đối phương sau khi nói cho Nhược Thần biết tên, địa chỉ bệnh viện và phòng bệnh của Nguy Đồng thì lập tức cúp máy. Nhược Thần nhìn vào số điện thoại lạ hiện lên trên màn hình, quai hàm siết chặt.Tin tức đó không hề là giả, Nguy Đồng quả thực đang nằm trong bệnh viện.Vết thương không nhẹ, nhưng cũng không tới mức quá nghiêm trọng, vai và đùi đều phải khâu mấy mũi liền. Lúc này cô đang dựa người vào thành giường bệnh, nhìn về phía Lục Lộ tội nghiệp đang cúi đầu lia lịa xin lỗi Lăng Thái dưới cái nhìn sắc lạnh của anh.“Đúng là không liên quan tới anh ấy.” Nguy Đồng không chịu nổi bèn lên tiếng, “Là do em tự chạy tới công trường, hơn nữa cũng không phải là bị thương nặng, xương còn chưa gãy mà.”Câu nói này của Nguy Đồng khiến đồng chí Lục Lộ cảm thấy nhiệt độ trong phòng lại hạ xuống vài độ nữa, anh ngẩng đầu nhìn nét mặt cười mà như không cười của sếp Lăng, trong lòng có dự cảm không lành.May mà, lúc này người phải đối diện với ánh mắt đó không phải là anh.Người đàn ông trên sô-pha khẽ đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho Lục Lộ rời đi, Lục Lộ thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng bệnh.Lục Lộ vừa đi, thì tất cả áp lực vô hình đều đổ dồn về phía Nguy Đồng đang nằm trên giường.Lăng Thái bước nhẹ về phía giường bệnh, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, hàng mi dài khẽ chớp đẹp mê hồn, nhưng đáy mắt vẫn sâu thăm thẳm như mặt hồ không thấy đáy. Nguy Đồng khẽ co người nép về phía giường bên kia, trong lúc xảy ra tai nạn, thứ khiến cô cứng người không phải là cánh tay hay chân bị thương máu chảy lênh láng, mà chính là ánh mắt của anh lúc đó. Rõ ràng là như muốn cướp đoạt linh hồn cô.“Không phải anh định mắng em đó chứ? Em là bệnh nhân đó!” Nguy Đồng khẽ giơ cánh tay đang băng bó của mình trước mặt Lăng Thái, nào ngờ cánh tay bị anh nắm chặt, nỗi đau buốt đến tận xương tủy.Lăng Thái ngả người xuống giường, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị ôm chặt. Cô nhíu mày sợ hãi, anh dùng lực quá mạnh, giữ chặt cô trong lòng mình.Hơi thở của anh ngay trên đầu Nguy Đồng, cô cảm nhận rõ từng hơi thở có chút rối loạn thổi vào làn tóc mình, và cả giọng nói run run của anh, “Sau này, tuyệt đối không cho phép em làm những chuyện như vậy nữa.”Vẫn mệnh lệnh lạnh lùng, vẫn giọng nói ngang tàng, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp chưa từng có.Cô nép người vào lòng anh, cười thật ngọt, “Hôm nay đúng là em gặp xui xẻo, chứ không phải vì bảo vệ anh nên mới bị thương.Tự nhiên đang đứng ở đó thì thang máy gặp sự cố, may mà em nhanh tay nhanh mắt… Chỉ là vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại.”Nguy Đồng nghe thấy nhịp thở ngày càng mạnh của anh, siết chặt hai cánh tay, toàn thân cô bị anh khóa chặt, “Nhớ kỹ, đừng nghĩ rằng em là vệ sĩ. Trước tiên, em là vợ của anh, những chuyện như thế này, sau này hãy để cho người khác làm, em không cần lo lắng.”Nghe tới đây, cô khẽ đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, “Không phải vì em là vệ sĩ nên mới tới đây, mà chính vì em là vợ của anh nên mới không thể không tới.”Đáy mắt anh ánh lên nụ cười hạnh phúc, “Lo cho anh sao?”“Đương nhiên rồi.” Cô cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng dưới ánh mắt yêu chiều của anh, không khỏi đỏ mặt thẹn thùng.Anh vuốt nhẹ khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên trán, cử chỉ yêu thương này khiến tâm trạng Nguy Đồng tươi sáng hẳn, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác, “Anh cho rằng, chuyện này có liên quan tới ngườ