
g phụ nữ xong bỏ chạy là một chuyện vô cùng sai lầm. Đúng vậy, cô sẽ dùng nắm đấm của cô, cho anh biết điều này.
“Tóc rất đẹp, cũng rất mềm.” Lăng Lạc An vuốt xong, cúi đầu luồn chóp mũi vào trong tóc cô, “Nguy Nguy, sau này có thể gọi cô như vậy không?”
Khen ngợi tóc của cô? Nguy Đồng nhíu mày, thực không cam lòng mở miệng hỏi thử, “Lăng Lạc An, anh có mấy lần tình một đêm?” Cô cảm thấy đó là một câu hỏi rõ ràng, chủ vị đều đủ, dễ hiểu và dễ dàng trả lời.
Nhưng người phía sau hình như bị đông cứng, hô hấp nhất thời có chút rối loạn, hơi thở nóng bỏng phả trên đỉnh đầu cô, không nói một lời.
“Lăng Lạc An?” Nguy Đồng kêu một tiếng, không có tiếng trả lời, “Lăng Lạc An, anh đã chết rồi sao?” Cô chậm rãi quay đầu lại, thân thể không ngờ bị một cái ôm nóng hổi bao lấy, cơ thể anh dính chặt lên, ép cô vào cửa kính, một thứ ươn ướt dừng trên má cô, mang theo hơi thở gấp gáp ngậm lấy vành tai cô, tiếp theo hướng xuống phía dưới cổ chiếc áo choàng tắm.
Người này nói có hứng thú là có hứng thú luôn sao?
Nguy Đồng bị đè không thể động đậy, nhất thời không đẩy ra được. Đối phương dường như phát hiện ra điểm ấy, lập tức thuận thế mà tiến lên, một tay ôm sát eo cô, một tay trượt vào bên trong chiếc áo.
Ngón tay chạm vào một mảng da thịt mềm mại.
Nguy Đồng cuống lên. Cô đang không mặc gì bên trong.
“Anh! Khốn kiếp!” Nguy Đồng nổi giận, giẫm thật mạnh vào chân anh, gáy chạm vào mặt anh, giữ chặt cái tay đang luồn vào trong áo, dùng sức kéo ra, đồng thời xoay người vật anh ngã xuống thảm.
Lăng Lạc An không chịu bỏ qua, đôi chân dài kẹp lấy Nguy Đồng, lật người giữ chặt cô, lúc này dừng ở môi cô, nhẹ nhàng cắn lên đó. Nhưng chỉ qua hai giây, một tiếng “răng rắc” từ trong phòng hai người vọng ra.
Lăng Lạc An đau đến nỗi không nói được, bị Nguy Đồng đá một cái, lại một tiếng “rắc” nữa vang lên, anh ngã sang một bên không thể động đậy.
“Lưu manh!” Người vừa chế ngự thành công hai cánh tay của anh lúc này nổi điên. Làm công việc này quả thật phải chịu ức hiếp, nhưng cô cũng có giới hạn, “Khốn kiếp, công việc này lão nương không làm nữa!”
Nguy Đồng rốt cuộc vẫn đưa anh đi bệnh viện. Chuyện cánh tay sai khớp, cô chỉ biết bẻ chứ không biết nối lại.
Lăng Lạc An cố chịu đau, lúc chỉnh khung xương về chỗ cũ chỉ kêu rên hai tiếng. Lái xe đưa bọn họ tới chính là giám đốc Câu lạc bộ Kiều An, một người đàn ông ba bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, nhìn Nguy Đồng đang đứng khoanh tay bên cạnh, mấy lần muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Thấy cánh tay Lăng Lạc An trở về vị trí cũ, Nguy Đồng liếc một cái rồi đi. Kết quả là gặp Lăng Thái đang bước lên bậc cầu thang ở cổng bệnh viện.
Anh đến dường như có chút vội vàng, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng đơn giản. Không đeo cà vạt và cài cúc trên, mái tóc đen hơi rối, xem bộ dạng giống như vừa ngủ dậy.
Bây giờ chưa đến mười giờ, sớm như vậy anh đã đi ngủ?
“Chuyện gì vậy?” Anh nhìn thấy cô, khẽ chau mày.
“Anh ta bị một chút vết thương nhỏ.” Cô liền đoán được giám đốc Câu lạc bộ Kiều An sẽ thông báo cho anh.
“Điều tôi hỏi là sao nó lại bị thương?” Ánh mắt nhìn cô lạnh nhạt, rõ ràng không tạo áp lực, nhưng Nguy Đồng lại cảm thấy có áp lực tồn tại, người đàn ông này thật có nhiều khuôn mặt khác nhau. Anh không giống với Lăng Lạc An, kỳ thật số lần bọn họ gặp nhau không ít nhưng cô vẫn hoàn toàn không biết gì về anh cả.
Điều duy nhất cô biết, là điều cô nghe được từ chú tổ trưởng hôm qua.
Không cần nhắc đến điểm khác với Lăng Lạc An, vừa nhắc tới cái tên Lăng Thái, chú ấy rõ ràng cẩn thận hơn rất nhiều.
Chú nói cho Nguy Đồng biết, nội loạn trong Lăng gia này đã có nhiều năm nay. Mới đầu, lúc cha của Lăng công tử còn sống, quan hệ hai người họ còn tốt, mâu thuẫn xuất hiện sau khi cha Lăng công tử qua đời. Bởi vì Lăng Lạc An còn đang đi học, Lăng Thị tạm thời giao cho Lăng Thái xử lý, đợi cho Lăng Lạc An tốt nghiệp đại học, sẽ chính thức kế thừa. Nhưng sự chuyển giao này nhất định sẽ thiên hạ đại loạn.
Cụ thể như thế nào không ai biết, lãnh đạo công ty mỗi người có suy nghĩ riêng, nhân viên cũng chỉ là tin vỉa hè, thêm vào suy đoán lung tung.
Nhưng với tình thế trước mắt, rõ ràng thế lực của Lăng Thái mạnh hơn một bậc.
“Lăng Thái và Lăng Lạc An rốt cuộc có quan hệ gì?” Nghe ngóng đến đó, Nguy Đồng cũng có chút hứng thú.
Đáp án, là chú cháu kém nhau tám tuổi.
Cô vẫn cho rằng anh không quá hai bảy, hai tám tuổi, thì ra anh đã ba mốt tuổi rồi, lớn hơn cô những bảy tuổi! Nghĩ đến vài lần gặp mặt trước đây, quan sát ở cự li gần, mặt anh không có chút nào của dấu vết tuổi tác, có thể biết được người đàn ông này được chăm sóc rất tốt.
Chắc là vì anh không hút thuốc, giống như lúc ở Câu lạc bộ Kiều An, cà phê anh cũng uống không nhiều. Là một người đàn ông bình tĩnh, rất có khả năng kiềm chế.
Loại đàn ông này, thông thường sẽ không có chuyện tình một đêm, cũng sẽ chôn giấu rất kỹ tính cách thật của mình. Thứ cô nhìn thấy chỉ là điều anh thể hiện ra ngoài. Anh cười, không có nghĩa là hữu hảo, anh dịu dàng, không có nghĩa là thân mật, anh lạnh nhạt, cũng không có nghĩa là xa cách.
Nguy