
Nguy Đồng. Cô gật đầu lia lịa, thán phục cha mình đúng là túc trí đa mưu.Qua hai ngày nữa là tới sinh nhật lần thứ hai lăm của Nguy Đồng, hàng năm mỗi lần tới sinh nhật cô, đều là ông Nguy đích thân xuống bếp, cả nhà quây quần ăn uống một bữa no say, sau đó tất cả góp tiền đưa thẳng cho Nguy Đồng, coi như quà sinh nhật.Nhưng năm nay ông Nguy nói Nhược Thần mới về nước, giới trẻ nên ra ngoài vui chơi cho thoải mái. Hôm nay lại đúng vào thứ bảy, ngoài những sư huynh đệ phải làm thêm, hầu hết đều được nghỉ, nên cả hội rủ nhau tới nhà hàng Nhật dùng buffet.Tuy mỗi suất buffet tại nhà hàng này chỉ có một trăm hai mươi tệ, cũng không phải là đắt, nhưng với cách chi tiêu tiết kiệm của các sư huynh đệ Nguy gia, thì bình thường cũng chẳng bao giờ tự nhiên tới đây ăn. Trừ khi đại tiểu thư nhà họ thật sự muốn ăn, thì họ tất nhiên phải góp tiền. Vì vậy đây cũng là lần đầu tiên, cả hội được tới ăn ở đây, chuyện này cũng là nhờ công của Nguy Đồng.Nghe nói buổi tối hôm trước, Nguy Đồng phụng phịu lay lay cánh tay của đại sư huynh, nói muốn cùng một vài người bạn tới ăn ở nhà hàng Nhật. Nhược Thần vốn vẫn đang rất tức giận về chuyện đám cưới của Nguy Đồng, từ trước tới giờ anh chưa từng nặng lời với cô, nhưng lần này cô thật sự quá hồđồ, nên mấy ngày liền anh không thèm để ý gì tới cô.Nhưng dù gì thì gạo cũng đã nấu thành cơm, bất luận anh có tức giận thế nào, thì cũng không thể thay đổi được sự thật này.Lại thêm Ngụy Đồng ra sức nũng nịu với anh, cuối cùng Nhược Thần cũng phải mềm lòng đồng ý. Sau đó anh phát hiện thấy đám sư huynh đệ đang thấp thỏm nghe lén ngoài cửa, bèn gật đầu nói tất cả cùng đi, chuẩn bị cùng vui chơi một ngày thật thỏa thích.***Những người bạn mà Nguy Đồng nhắc đến ngoài Hình Phong Phong và Tô Sung ra còn có hai người khác nữa, một là đồng nghiệp của Hình Phong Phong, một là đồng nghiệp của Tô Sung. Trước giờ cô mới chỉ gặp hai người này một lần, cũng không thân thiết gì, lần này mời họ tới dự sinh nhật mình là có mục đích quan trọng khác, một lần cũng là do cô tin tưởng vào con mắt của hai người bạn thân, nên nhờ họ mỗi người tự dẫn một người tới.Cho dù Nhược Thần không ưng người nào, thì vẫn còn hai dự bị là Hình Phong Phong và Tô Sung, nghe nói gần đây hai người đều đang thất tình, đang trong tình trạng vườn không nhà trống. Cả hai đều là bạn học cấp ba của Nguy Đồng, khi đó Nhược Thần vừa đi học vừa phải đi làm, cả ngày bận tối mắt tối mũi, lại cộng thêm sau đó anh đi Châu Úc ba năm, nên cũng coi như hoàn toàn xa lạ với Hình Phong Phong và Tô Sung.Nguy Đồng hi vọng, giữa Nhược Thần và một trong số những người này, sẽ xảy ra tiếng sét ái tình.Sau bữa trưa, cả đám người ăn uống no say, phấn khích quyết định đi ăn tăng hai. Mấy cô gái đề nghị đi hát karaoke. Nhược Thần nhìn Nguy Đồng gật đầu, sau khi thanh toán liền cùng mọi người đi về hướng quán karaoke phía đầu kia con đường.Cả hội vui vẻ lên đường mà quên mất một việc rất quan trọng. Hiện đang là kỳ nghỉ hè, học sinh tụ tập đi chơi rất đông, lại cộng thêm khuyến mãi giờ vàng vào ba tiếng đầu giờ chiều nên các phòng hát đều đã được đặt hết. Thế là, mười mấy người đứng tập trung trước quầy lễ tân, vò đầu bứt tai không biết làm thế nào.Giữa tiết trời oi nóng, cộng thêm vừa đi bộ một quãng đường nên ai nấy cũng mồ hôi nhễ nhại…. Nguy Đồng bối rối, cô có thẻ VIP, có thể đưa mọi người tới câu lạc bộ lần trước, ở đó có điều hòa, có hồ bơi, có phòng trà lại có cả phòng tập thể hình, muốn chơi gì cũng được. Nhưng chỗ đó cách nơi này khá xa, ở đây lại nhiều người như vậy.“Đúng rồi, quán Karaoke này không phải đều có những phòng đặc biệt sang trọng sao? Học sinh chắc không đặt nổi phòng đó đâu, có lẽ vẫn còn phòng trống.” Đồng nghiệp của Hình Phong Phong đột nhiên lên tiếng, Hình Phong Phong đứng cạnh nhau mày khó chịu, Nguy Đồng cũng thấy không thoải mái. Loại phòng đặc biệt đó đương nhiên là cô biết, ở đó cách trang trí cũng như phục vụ đều rất cao cấp, giá cả thì đắt cắt cổ, đầu giờ chiều cũng không có ưu đãi giảm giá gì, một giờ tốn vài trăm tiền hát, cộng thêm tiền đồ uống, đồ ăn vặt và phí phục vụ, vào hát một buổi cũng hết vài ngàn bạc.Nhược Thần tuy mới tham gia cuộc thi nhiếp ảnh đoạt được giải, nhưng mấy năm nay ở châu Úc rốt cuộc anh kiếm được bao nhiêu tiền thì cô hoàn toàn không rõ. Một bữa ăn vừa rồi cũng tiêu mất của anh gần hai ngàn tệ, cô sao nỡ để anh tốn thêm nhiều tiền như vậy chứ.Cô giữ chặt tay Nhược Thần lắc đầu, ra hiệu muốn đổi sang quán khác, nhưng Nhược Thần lại vuốt ve mái tóc cô, nói cứ quyết định ở chỗ này.Nhìn theo bóng dáng Nhược Thần đi về phía quầy lễ tân, Nguy Đồng bắt đầu cảm thấy xót xa. Trước kia anh kiếm tiền vất vả thế nào, tiết kiệm ra sao cô đều biết cả, nhưng tiêu tiền cho cô thì anh chưa bao giờ tiếc. Chính vì vậy, Nguy Đồng càng thấy hối hận về sự sắp xếp hôm nay của mình.Đồng nghiệp của Hình Phong Phong bị những ánh mắt của các sư huynh đệ Nguy gia “mưu sát”, sợ hãi nấp đằng sau Hình Phong Phong.Cũng chính trong lúc đó điện thoại của Nguy Đồng đổ chuông, người gọi tới là Lăng Thái, anh biết hôm nay là sinh nhậ