
ỗ khoá một cách kỳ tích, một tiếng răng rắc chợt vang, Hàn Quang Lỗi không kịp nói tiếng cám ơn, liền điên cuồng lao thẳng đến toilet.
Ngẩng khuôn mặt tuấn lãng, biểu tình thống khổ của Hàn Quang Lỗi tạm thời dịu đi sau khi cho được những thứ nên cho ra ngoài, khi anh đi ra toilet, cảm giác chính mình phảng phất lấy lại được cuộc sống mới.
Sau khi giải quyết nguy cơ, việc nên giải quyết tiếp theo là thận cận yến chết tiệt này.
Anh có thể bỏ đi, nhưng là, trốn tránh việc trước mắt không phải là lựa chọn của anh, anh thích đối diện thẳng thắn, cho dù là vô tình cự tuyệt, cũng tốt hơn úp úp mở mở.
Tóm lại, anh phải cùng cô gái kia nói chuyện rõ ràng, anh là không muốn kết hôn.
Đẩy cửa phòng khách quý ra, tình huống trước mắt lại làm cho anh cả kinh không nói được gì cũng dừng lại động tác.
Phát sinh chuyện gì ? Anh mới rời đi một chút không phải sao? Như thế nào anh chân trước vừa đi, cô gái này lập tức liền bổ nhào vào bàn ăn trước mặt, tinh thần chấn hưng đối thức ăn trên bàn hào giết đỏ cả mắt rồi?
Xem cô rất giống như bộ dáng của quỷ đói đầu thai, làm đảo điên đến hình ảnh nữ nhân trong trí nhớ của anh.
“Xin hỏi, cô là từ Châu Phi trở về sao?” Anh không thể tin nhìn cô lấy gió thu cuốn hết lá vàng chi tư, tận tình quét ngang đầy bàn mỹ vị món ngon.
“Không, tôi mới từ Pháp quốc trở về, người tiến cử chưa nói quá sao?” Thương Hải Tình không thèm để tâm trả lời.
Hàn Quang Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười được câu trả lời làm bừng tỉnh, giữa trán gân xanh ẩn ẩn co rúm.
Anh mới không nghĩ bất kể cô là từ đâu trở về, anh buồn bực là trình độ đói khát của cô, quả thực có thể so sánh dân chạy nạn Châu Phi.
“Nhìn thấy bộ dáng ăn uống này của cô, quỷ đói nhìn cũng muốn nhượng bộ lui binh.”
Gắp con tôm hùm thơm ngon nhét vào miệng, Thương Hải Tình tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng cặp mắt vô tội liếc về phía nam nhân vừa được giải phóng kia,“Thứ nhất, tôi rất đói bụng; Thứ hai, đồ ăn anh kêu cũng không để tôi ăn, chẳng lẽ anh muốn gói đem về làm đồ ăn khuya?”
Cô chính là xem chuẩn hắn sẽ không. Tây trang thẳng tinh anh phần tử, là không có khả năng đem chính mình khiến cho giống obasan chung quanh đóng gói, bọn họ tuyệt đối không tha hứa hình tượng chính mình trầm luân.
Hàn Quang Lỗi nghĩ đến cô sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng rõ ràng, con ngươi của cô trong suốt hồn nhiên không thấy chút vẻ xấu hổ, điều này làm anh nhịn không được tò mò đánh giá cô.
Cô có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan khéo léo tinh tế, mái tóc được cuốn lên tạo cho cô phong thái mềm mại điềm tĩnh, chính là, bộ dáng cô đang ăn cùng với vẻ ngoài của cô không phù hợp với nhau.
Không tính là dã man, chính là ấn tượng nữ nhân ăn cơm trước mắt làm anh khiếp đảm. Thẳng thắn nói, cô há miệng to để ăn một cách tự nhiên nhưng lại làm cho anh có cái nhìn khác xưa.
Xã hội này tràn ngập nhiều lắm bệnh trạng trang giấy người (ý anh Lỗi là người mình dây ấy, hay là dáng người mỏng như trang giấy), rất nhiều nữ sinh tỏ vẻ kén ăn, khó trách anh không khỏi tưởng tượng. Người không phải là ăn ngũ cốc hoa màu? Nhưng là bệnh trạng mỹ cảm làm cho các cô gái không dám ăn cơm, rõ ràng đói muốn xẹp bụng, lại còn muốn đau khổ thôi miên chính mình nói không đói bụng, tẩu hỏa nhập ma, phảng phất ăn nhiều một ngụm chính là làm ra tội ác tày đình không thể tha thứ a.(tình trạng ăn kiêng ấy ấy)
Nhưng cô lại hoàn toàn khác, trong mắt của cô chỉ có đồ ăn, không có anh Hàn Quang Lỗi.
Chương 4: Chương 2.1
“Cô sẽ không là vì một chút thân cận yến, cho nên cố ý đem chính mình đói chết khiếp đi?” Đồng thời ngồi xuống, Hàn Quang Lỗi nhịn không được hoài nghi cô là giả mượn tham gia thân cận, để có thể ăn một bữa thịnh soạn.
Nguyên nhân hại cô đói đến như vậy rất là dài dòng, bắt đầu từ sáng sớm cô đã phải đi xem mắt, cô chỉ có thể hé miệng cười, căn bản muốn ăn sẽ không thể nói chuyện, nên hiện tại nàng chọn ăn a.
Bất quá thật muốn truy nguyên, cũng tại cái tên đối tượng coi mắt buổi trưa kia nên cô mới không thể ăn được gì, chính hắn ảnh hưởng đên mức độ thèm ăn của cô.
Từ đầu tới đuôi không ngừng mở miệng cắn nuốt còn chưa tính, còn làm văng lên đầy bàn nước miếng, nhìn thấy một bàn thức ăn đủ màu sắc thơm ngon trước mặt, lại không may mắn thoát khỏi ” Thiên hàng cam lâm” Sau, mặc cho cô như thế nào đối chính mình tâm lý kiến thiết, chính là không có dũng khí đem bữa cơm trưa đã bị ô nhiễm nuốt vào mà mặt không thay đổi.
“Anh rất biết cách chọn các món ăn ngon, các món ăn ở đây đều là mỹ vị nhân gian khiến người ta muốn khóc.” Trung tràng nghỉ ngơi, Thương Hải Tình cho một câu tán thưởng.
Hiện tại là như thế nào? Anh cần quỳ xuống để dập đầu tạ ơn sao? Khư!
Cuộc đời của Hàn Quang Lỗi đây là lần đầu tiên bị so sánh, nhưng lại là thua cấp đồ ăn.
Căn cứ vào kinh nghiệm những lần gặp gỡ trước, những cô gái đối diện với anh chưa từng có người nào có thể dời mắt khỏi người anh, càng không nói đến là chú ý tới những đồ ăn trước mắt như hiện tại đây.
Các nàng luôn vội vàng dùng ánh mắt e lệ nhìn anh, ăn uống một cách chậm chạp, kiểu cách, hại cả một bàn đầy n