
Quang Huy, nhưng trong nháy mắt, không biết Lý Chấn từ chỗ nào xông tới, đẩy ông ta ra, khiến thân mình thấp bé của ông ta ngã bịch trên mặt đất.
“Cha, cha đang nói cái gì vậy? Cha không sao chứ?” Lăng Lỵ vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cha mình dậy.
Cha không bị thương, nhưng cô nghe không hiểu bất cứ câu nào của ông cả.
Lúc dạm hỏi, rõ ràng cha cô không hề nhắc tới tiền thù lao gì. Cô cũng đã bí mật dò hỏi qua Doãn Quang Huy, xem cha có thật có không có đòi tiền cưới của anh không. Doãn Quang Huy nói giống như đinh đóng cột là không có. Hôm nay tự nhiên lại lòi ra ba mươi sáu vạn là chuyện gì? Doãn Quang Huy lại còn là ông chủ lớn nữa?
Chẳng lẽ gần đây ông ấy không tìm cô đòi tiền là do trong tay đã có ba mươi sáu vạn tiền sính lễ rồi sao?
“Lăng Lỵ, em hãy nghe tôi nói—”
Thảm rồi! Thời điểm muốn nói rõ chân tướng với cô đã đến rồi. Doãn Quang Huy đã sớm muốn tìm một ngày nào đó nói rõ mọi chuyện cho cô nghe, lại vạn lần không ngờ phải ở trong tình huống khó xử này.
Doãn Quang Huy ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Lỵ, muốn nói chuyện với cô, nhưng không ngờ bị cha Lăng đẩy ra, tay còn lại thô lỗ kéo cô sang một bên.
“Nghe mày nói cái gì chứ? Mày toàn là ba xạo, không có một câu nào là thật. Nếu như không phải ông chủ quán mì đặt tờ tạp chí này trên bàn, không biết chúng tao sẽ bị mày lừa gạt cho tới bao giờ? Con gái à, nghe lời cha, đừng thèm nghe nó nói!” Cha Lăng ném quyển tạp chí trên mặt đất.
Lăng Lỵ đưa mắt nhìn. Đó là một tờ tuần san thương mại rất nổi tiếng. Tuy rằng trên trang đầu không có hình người chụp, nhưng nhân vật phỏng vấn của bài viết kỳ này chính là Doãn Quang Huy.
Tầm mắt của Doãn Quang Huy cũng hướng về phía quyển tạp chí trên mặt đất, hối hận không kịp. Sớm biết như thế này, lúc chị Hà nói chuyện, anh không nên đồng ý tiếp nhận phỏng vấn với bạn của cha mình.
Đây là… cái gì?
Lăng Lỵ còn chưa kịp tiêu hóa bất kỳ chữ nào trên tờ tạp chí, cha Lăng đã giận dữ lôi kéo cô đứng lên, miệng sùi bọt mép chỉ vào mũi của Doãn Quang Huy.
“Công ty này là của cha nó mở đó! Cha của nó mở một vài công ty, đây là một trong những công ty đó. Mỗi công ty còn kiếm rất nhiều tiền, vô cùng thành công, thành công đến nỗi tạp chí cũng muốn viết về họ!” Cha Lăng tức giận nói. Thật nực cười! Cha nó có nhiều tiền như vậy, nó cũng có nhiều tiền như vậy, lại còn chạy tới tao giả đò nghèo!
Cha của Doãn Quang Huy? Cha chồng? Mở vài công ty? Công ty này? Công ty này là ám chỉ ‘Lệ Ảnh’ sao?
Lăng Lỵ đưa mắt nhìn Doãn Quang Huy một cách ngờ vực.
“Lăng Lỵ, em nghe tôi giải thích.” Nói là giải thích, nhưng thật ra Doãn Quang Huy thật là rối loạn, căn bản không biết phải giải thích từ chỗ nào.
“Giải thích cái con khỉ! Mày nói đi, tiền sính lễ phải tính sao? Có phải nên cho thêm chúng tao vài căn nhà không? Xe cũng phải thêm mấy cái chứ? Còn nữa, mấy người có tiền bọn bây không phải thích ký cái gì hiệp định thỏa thuận trước hôn nhân sao? Con gái của tao sinh cho mày một đứa bé thì mày sẽ cho tụi tao bao nhiêu tiền? Sinh con trai thì cho bao nhiêu, sinh con gái thì cho bao nhiêu, phải nói rõ? Còn tiền nuôi dưỡng thì bao nhiêu đây? Tiền chi phí ăn học nữa, những thứ này đều phải ghi xuống rõ ràng, giấy trắng mực đen! Ah! Đúng rồi, còn có.. còn có… tiền che dấu chuyện mày lừa gạt bọn tao nữa…
“Cha, cha nói bậy cái gì vậy! Ông đừng nói nữa có được không!”
Mặt Lăng Lỵ đỏ tới tận mang tai. Nghe cha nói một loạt giống như vậy thì cô vừa mắc cỡ vừa xấu hổ vô cùng. Cha cô xem cô là cái gì vậy? Xem Doãn Quang Huy là loại người nào?
Cô không biết cha cô nói về bối cảnh gia thế của Doãn Quang Huy có đúng hay không, cũng không biết cuốn tạp chí bị ném ở dưới đất kia viết những gì. Nhưng cô biết cô không thích cha mình nổi khùng lăng nhục người khác, cũng như cử chỉ há mồm ngậm miệng đều đòi tiền của ông.
Chương 16
“Trời đất ơi! Tao muốn giúp mày hả giận mà mày muốn dạy dỗ lại tao? Tại sao vậy? Ngủ qua rồi nên là người của người ta, phải không?!” Cha Lăng càng nói càng giận dữ, lại giơ tay muốn đánh Lăng Lỵ.
“Không được phép đánh cô ấy!”
Doãn Quang Huy bảo vệ cô, Lý Chấn cũng gạt ra cha Lăng, hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn. Vừa đúng lúc Chị Hà ra ngoài bàn chuyện công việc trở lại, nhìn thấy. “Tổng giám đốc? Cô Lăng? Chuyện gì đã xảy ra? Có cần báo cảnh sát không?” Chị Hà thất kinh vội vàng chạy tới.
“Thư ký Hà?” Lăng Lỵ nhướng mắt nhìn về phía chị Hà, người đã nhiều lần liên lạc cô để bàn bạc chi tiết hợp đồng, rồi lại nhìn người đang ôm cô, được chị Hà kêu là “Tổng giám đốc’ Doãn Quang Huy, ánh mắt vừa sợ hãi vừa không tin.
Tổng giám đốc? Vì thế… Cha nói là sự thật…
Doãn Quang Huy chớp chớp mắt, lo lắng nhìn chằm chằm Lăng Lỵ. Anh chưa kịp nói gì thì cha Lăng lại bắt đầu la hét.
“Mày nghe rồi chứ? Ba mày không có lừa mày. Doãn Quang Huy chính là tên chó má tổng giám đốc gì đó rồi! Nó kiếm được nhiều tiền như vậy còn không đủ, cư nhiên lại tới nhà của chúng ta lừa gạt mày! Đi! Con gái! Theo cha về nhà! Chờ nó tới đưa tiền rồi tính sau!” Không biết cha Lăng vì sao mà trở nên khỏe mạnh như vậy, thoát khỏi Lý Chấn, chớp