XtGem Forum catalog
Ôsin, lại trốn việc nữa à!

Ôsin, lại trốn việc nữa à!

Tác giả: Bolide Blue

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322283

Bình chọn: 7.00/10/228 lượt.

rút lại mấy lời nói đó đi, không thì chút nữa nham thạch phun không đường thoát”

– Dạ…không cần đâu! Con tự thay được rồi!

– Bà chằng lửa!!!!

Bà lườm ngoắt Hắn ta một cái rõ “Ăn Hình” rồi quay sang Nó nhẹ nhàng:- Vậy thì con cứ tự nhiên. Còn bây giờ…_Mẹ Phong bắt đầu nổi gân xanh gân đỏ nhìn sang Hắn ta, sát khí toát xung quanh hừng hực:- Dì bận việc xíu!

– D…d..ạ.._Mồ hôi hột nó toát ra đầm đìa, gặng từng chữ rồi phóng như bay

– Này! Cả mày cũng lờ tao luôn saooo!_Hắn la lên

– Phong ơi…._Mẹ Phong đang đứng sau lưng hắn thốt ra một giọng nói trong veo, nhẹ nhàng, êm du như mặt hồ thu nhưng nào biết được….Sau giọng nói ấy…là một con mụ phù thủy có 6 múi, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn (Em nổ đấy ạ!)

– D…d..ạ..!Mẹ gọi con có việc gì á_Phong cũng nhẹ giọng theo êm du dù du *ú (Em lố ạ)

– Con xoay người lại cho 2 đứa mình dễ tâm sự nà!

– Xoay người lại để mẹ đập con sao nà!

– Sao con biết hay vậy!

– Con là thằng con trai duy nhất, độc nhất của mẹ mà, con không hiểu mẹ thì ai hiểu mẹ, rõ ràng trước giờ ai nhìn vào cũng nghĩ rằng mẹ là một người phụ nữ đoan trang thùy mị, lịch thiệp, đỉnh đạc và duyên dáng nhưng sau lớp bọc giả tạo đó thì mẹ lại là một con quỷ À không, quái vật thì đúng hơn, một con quái vật lòng loan dạ thú!…

– Phong…ơi…_Vẫn giọng nói ấy (==”)

– D…ạ…ạ!

– Con xoay người lại cho 2 đứa mình dễ tâm sự nà!

– Xoay người lại để mẹ đập con sao nà!

– Thôi mà…xoay lại đi con…

– Thôi mà….con…

– Bây giờ nhà ngươi có xoay không thì bảo!!!!!!

– Đằng sau! Quay!_Hắn nhắm nghiền mắt lại:- A…Thiên thần của con đây rồ…

[Bốp Bốp'>_Chưa đánh vần xong chữ “Rồi” thì hắn ta bị nốc ao rồi còn đâu!

– Con xong rồi!_Nó bước ra từ cửa phòng

Nhìn thấy cảnh tượng “Thiên thần” của mẹ Phong đang nắm cổ áo hắn, nó hơi hoảng sợ…Mẹ hắn giữ nguyên tư thế đó rồi quay sang Nó:- WOA!! Nhìn con xinh thật đấy! Giống thiếu nữ dễ sợ, nhìn con dì lại nhớ đến thời dì còn…

– Thôi được rồi mẹ ơi…Ai chẳng biết rằng mỗi lần mẹ thấy nhỏ nào đẹp thì mẹ cũng nói rằng giống mẹ hồi còn trẻ được trai theo ngoài đường! Trai thà lếch ngoài đường còn hơn là phải theo một người phụ nữ man rợ như mẹ, với lại con có thấy mẹ giống chỗ nào đâu, gái nhà người ta sắc đẹp “Nghiêng thùng đổ nước” còn nhìn lại sắc đẹp của mẹ thì chỉ có câu “Nghiêng thùng đổ rác” là xứng với mẹ nhất thôi!

– Grừ…ừ…ừ!!!!

[Bốp!'>

– Á! Con có làm gì sai? Con nói đúng mà!

[Bốp'>

– Tha cho con!!!

– À…Dì ơi…_Nó ngập ngừng

– Gì hả con?

[Bốp'> [Bốp'>_”Bà chằng lửa” nắm cổ áo của Phong rồi tát hắn ta liên hoàng

– Mình trễ giờ rồi…._Nó tiếp

– Ôi chết! Dì “Bận” quá, mém nữa là quên mất! Mình vào xe thôi

– Mẹ ơi…Buông cổ áo con ra được rồi mà…._Hắn nài nỉ

{Ở Buổi Tiệc Trà Chiều…}

Nơi dành cho những dòng tộc danh giá và cũng là nơi tụ họp những cô cậu chủ thừa kế trong tương lai…

Lu ngỡ ngàng bước vào, trước buổi tiệc trà, những ánh mắt đổ dồn về phía nó chốn đông người. Như một thiếu nữ tuổi 16, đang diện trên người là một bộ váy dài tầm cỡ đầu gối, có viền ren đơn giản, không quá cầu kì làm lộ ra đôi chân dài, thon, màu sắc hài hòa của bộ váy khiến những đường nét cơ thể rõ hơn, nổi lên màu da trắng hồng, mịn màng. Dáng vóc thanh mảnh với mái tóc xõa dài thước tha

Chương 7: Rồi Sẽ

Lu lạ lẫm đảo mắt nhìn quanh bởi nó chưa từng đặt chân đến một nơi sang trọng đến thế, không khí nơi đây ngột ngạt, đông đúc, khó chịu, nó dạo quanh hồ cá rồi mải mê với khung cảnh nơi đây, nó vô tình bị lạc vào một vườn hoa, chưa từng thấy ai bã đậu như nó.

– Thôi chết rồi!! Lạc vào đâu rồi! Hu…u..Tối nay làm sao ăn cơm đây!

– Hahahaha!

Nó xoay người về phía phát ra giọng cười trong trẻo, một giọng nam?

– Sợ đói à cô bé?

– Ủa? Tên biến thái hôm trước nè!_Nó hồn nhiên chỉ ngón tay trỏ vào mặt cậu trả lời tỉnh queo

– Sao cô dám đặt lại tên cha sinh mẹ đẻ của tôi! Phải rồi, lần gặp trước cô còn chưa biết tên tôi mà! Tôi tên Khang, tình cờ cũng lạc vào chỗ bí hiểm này.

– Mừng quá, có đồng loại rồi!

– Cô bé làm như tôi là gì ấy!_Hắn ngồi cạnh nó

– Hehe! Có người chết đói chung rồi!

– Chỉ sợ chết đói thôi sao?

– Ukm! Tôi không muốn làm ma đói đâu!

– Haha, À…Mà…hôm nay cô bé đi với ai?

– Với dì và cậu chủ nhỏ của tôi_Nó vui vẻ trả lời

– Hôm nay không phải đeo xích cổ nữa sao?

– Hihi_Nó cười

Cậu trầm tư suy nghĩ:- Sao cô…lúc nào cũng cười thế?

– Hả?

– Sao lúc nào cô cũng chỉ mỉm cười dù trong mọi hoàn cảnh nào?

– Bởi tôi yêu chúng!_Lu trả lời một cách hồn nhiên, vẻ mặt hạnh phúc, mắt hướng về nơi xa xăm

– Chúng?

– Tôi yêu mọi thứ, tôi yêu những thứ khiến tôi mỉm cười, thậm chí…tôi yêu nhất những thứ đã khiến tôi phải bật khóc! Thay vì khóc vì chúng, thì tôi mỉm cười đáp lại…

Vẫn cái nhìn cậu dành cho nó, cảm xúc này…gì nhỉ?

-….Cha mẹ cô đâu?_Cậu đánh trống lảng

– Đi hết rồi…

– Đi đâu?

– Họ bỏ tôi đi hết rồi…_Ký ức chợt ùa về

– Cô có định sẽ đi tìm không?

– Ukm! Có chứ! Tìm đứa em trai thất lạc bấy lâu nay của tôi nữa chứ!

– Làm thế nào?

– Cho dù có phải cực khổ thế nào, tôi cũng sẽ tìm được em, sẽ che chở cho cậu bé

– Cậu bé mấy tuổi?

– Đến nay…em 13 tuổi

– B