
ảng nhưng cố pha trò – Mauricio “quấy rối” em phải không?– Em… – Kim vẫn nức nở – … khổ quá!– Em đừng có nói với anh là David Wilson tỏ tình với em nhe? – Fernando vẫn cố trêu chọc – Hay là bị một cậu sinh viên nào đè ra hôn?Kim khóc hoài không nói, cuối cùng Fernando phải quát “Nín đi! Anh chưa chết mà làm gì trù dữ vậy!” rồi dập ống nghe Kim mới giật mình nín khóc. Năm phút sau Fernando gọi lại, nghe giọng Kim bình tĩnh hơn, anh gắt: “Em có biết anh ghét nghe khóc lắm không! Chuyện gì kể anh nghe đi!”. Kim sụt sịt kể lể sự tình rồi kết luận mình phải thú nhận với giáo sư Portlock. Tưởng nghe Fernando an ủi, ai dè anh còn cười lớn, nghe ngạo nghễ vô cùng:– Em có tội gì mà phải thú nhận? Có chăng là làm cho anh lo lắng vì cái tật khóc nhè của em!– Em phải nói với Portlock chính anh giúp em làm bài thi đó! – Kim cương quyết – Nếu em không nói thì Vi Vi Le cũng sẽ méc!– Vi Vi Le? – Fernando hỏi lại, giọng hơi ngạc nhiên – Cô ta làm gì trong văn phòng giáo sư Portlock?– Phụ trách luật! – Kim ấm ức – Người gốc Việt đó, mà ghét em như gì!Fernando cười lớn:– Cô ta ghét em là phải rồi! -Ai biểu em là bạn gái của anh!– Sao? – Kim ngơ ngác nghe Fernando cười hoài – Anh có biết em ghét nghe anh cười lắm không? Có chuyện gì kể em nghe đi!– Nghe anh nói đây – Fernando nghiêm túc – Em không có gì phải lo ngại vì đã “lừa bịp” giáo sư Portlock. Ông ta không ngây thơ như Vi Vi nghĩ đâu. Một người sắc sảo như giáo sư hẳn đã biết ngay từ đầu không phải tự em làm một mình nên đã gặng hỏi “Có ai làm dùm em không?”. Giữa bài thi đợt đầu và bài thi lại là một khoảng cách lớn, em lại từ Việt Nam sang. Dĩ nhiên là phải có ai g
iúp em rồi. Nhưng cuối cùng giáo sư cũng công nhận em, vì quả thực chính em đã bảo vệ thành công bài thi đó. Em có lỗi gì đâu nếu trước đó em không đủ phương pháp và kinh nghiệm? Miễn là em biết nắm bắt lấy những gì người ta trao cho em để một mình thực hiện bài thi của mình. Không lẽ một người như Portlock lại không biết đánh giá em qua những gì em đã làm trong thời gian qua, cần gì bị Vi Vi “thọc gậy bánh xe” chứ!Kim ngỡ ngàng hỏi:– Anh nói thật không?Fernando hỏi lại đầy kiêu hãnh:– Từ hồi nào đến giờ có cái gì anh nói với em mà sai đâu? Em đã tiến bộ nhiều lắm rồi, sao không chịu tự tin lên mà cứ cúi đầu cho người ta lung lạc tinh thần? Mình còn không tin vào bản thân mình thì làm sao thuyết phục được người khác tin mình. Em phải biết thế mạnh của mình để phát huy và điểm yếu của mình để cải thiện. Bài học căn bản của lý thuyết Marketing mà học hoài không vận dụng được là sao?– Tại anh bỏ em bơ vơ một mình làm chi? – Kim ngượng quá, phụng phịu.– Bỏ em mà hầu như tối nào cũng phone cho em hả? – Fernando dịu dàng – Nghe anh dặn nè, em không được để cho Vi Vi ăn hiếp nghe chưa! Cô ta không có gì hơn em hết, chẳng qua sinh sống và thụ hưởng nền giáo dục ở đây từ nhỏ. Nếu cô ta có cùng xuất phát điểm như em, chắc chắn sẽ thua em. Người thích từ chối cội – Có gì đâu, trước Vi Vi học luật, lên Cao học thì học chung vài tín chỉ với anh… Vi Vi mê anh lắm mà không được, nên dĩ nhiên là ghét em rồi!– Sao? – Kim bất ngờ.– Sao trăng cái gì! – Fernando cười lớn – Thôi em ngủ đi! Trên đời này chỉ có em là không biết mê anh, cỡ Vi Vi toàn đè anh ra “quấy rối”. Khủng khiếp!– Cô ta còn sỉ nhục em, nói em dụ dỗ anh…– Em làm sao dụ được anh! – Fernando dịu giọng – Tại Vi Vi dụ anh hoài không được nên nghĩ ai cũng dụ đàn ông giống cô ta!Kim giật mình nhớ những lời bóng gió của David:– Có phải David cũng biết chuyện này không? Anh ta biết Vi Vi có liên quan đến anh phải không?– Phải! – Fernando cười lớn – Cả khoa hầu như ai cũng biết, cô ta lộ liễu kinh khủng. Chuyện lâu rồi, lúc em chưa qua. Thôi, ngủ ngon, chào!Kim còn đang ngơ ngác thì Fernando cúp máy rồi. Không thể nào tưởng tượng nổi một người lạnh lùng như Vi Vi lại dám chủ động “quấy rối” con trai, và càng không thể ngờ một người mạnh mẽ như Fernando lại bị con gái “đè” ra. Càng nghĩ, Kim càng thấy mình hóa ra vô cùng ngây thơ rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.• David đến nhà đón Kim từ sáng sớm, họ cùng đi công tác. Hai người sẽ đến thăm một doanh nghiệp nhỏ ở Birmingham để đánh giá tình hình tài chính nhằm tư vấn giúp doanh nghiệp thoát khỏi sự khó khăn. Đây là lần đầu Kim được đến doanh nghiệp nên cô rất phấn chấn và hồi hộp. David lái xe, dọc đường anh toàn kể chuyện cười cho thời gian trôi qua nhẹ nhàng và vui vẻ. Anh nói thứ sáu tuần nào cũng lái xe đi trên đoạn đường từ Oxford về Birmingham thăm gia đình, nhưng lần này cùng đi với Kim nên thấy đường ngắn lại. Cô nghe giọng David thành thật đến mức ngượng ngùng không dám quay sang nhìn mặt anh.David bắt chuyện:– Em từng thăm bao nhiêu thành phố ở Anh rồi?– Chỉ có Oxford và Luân Đôn – Kim trả lời – À, còn Cambridge nữa, đi với Mauricio!– Nếu biết em chưa đến Birmingham, anh đã mời em về nhà chơi hồi Giáng sinh – David thở dài, giọng nuối tiếc – Nhưng thôi, giờ mình cũng đang đi Birmingham. Xong việc ở doanh nghiệp mình ghé lại nhà anh nhé. Cha mẹ anh chắc sẽ rất vui được làm quen với em!Nhận thấy Kim đang ngượng ng