Old school Easter eggs.
Pha Lê Đen

Pha Lê Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323305

Bình chọn: 10.00/10/330 lượt.

hỏi nhà hàng. Đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ sành điệu bên hãng Gucci mà Khắc Long mới mua cho hôm trước, bây giờ cũng mới gần 2h, mà 3h mới đến chỗ hẹn với Đan Quỳnh. Thế nên có lẽ tôi sẽ tạt qua shop quần áo nào đó, lựa thêm vài bộ đồ để giết thời gian.

Tôi chợt hướng mắt tới toà nhà màu trắng rộng lớn. “ Bệnh viện đa khoa Thành phố”.Tôi giật mình, đây chính là nơi mẹ tôi nằm viện trong thời gian qua mà. Nâng nhẹ bàn tay lên, tôi nhẩm nhẩm theo từng ngón tay. Vậy là cũng được 5,6 ngày tôi không vào thăm mẹ rồi. Tại sao tôi cứ quên bẵng đi những chuyện quan trọng chứ?

Tôi định sẽ đi bộ tới đó vì cũng không xa là bao nhưng trời cứ nắng chang chang mà tôi lại còn vác thêm đôi cao gót 10 phân nữa. Thế nên tôi vẫy taxi lại.

Tôi bước lên xe, vuốt vuốt lại mái tóc rồi hắng giọng:

– Cho tới Bệnh viện Đa khoa Thành phố đi chú.

– Có một đoạn, không chở đâu.

Tôi trợn mắt lên, vẻ bực bội:

– Ơ hay! Cái chú này! Cháu có quỵt tiền đâu mà lo nhỉ? Hay chú cần cháu gọi về công ty của chú báo rằng tài xế của công ty không chở khách?

– Được rồi! Được rồi! Tôi chở. – Chú ta nói bằng giọng dài thườn thượt. Và ngay sau đó, tôi cũng kịp nghe thấy tiếng lầm bầm. – Mới tí tuổi đầu mà lên giọng này nọ. Ghê gớm!

Quăng tờ polime 100 ngàn vào chỗ vô lăng, tôi ưỡn giọng:

– Khỏi thối!

Bước ra khỏi xe, tôi không đi vào bệnh viện ngay mà tạt qua bên đường mua ít trái cây. Nào măng cụt, nho mỹ, cherry,… toàn những thứ đắt tiền. Nhưng mà là cho mẹ tôi, nên tôi không tiếc. Vả lại, có phải tiền của tôi đâu mà lo nhiều cho mệt thân.

.

Lâu quá tôi không vào đây nên cũng đã quên mẹ tôi ở phòng nào. Phải lò do đi hỏi thăm này nọ một lát tôi mới tìm được đến phòng mẹ tôi nằm.

Mẹ tôi nằm trên một cái giường ọp oẹp, chẳng sang trọng như ở khách sạn tôi. So với trước đây, bà trông có vẻ khoẻ mạnh và hồng hào hơn nhiều. Nhưng mặt khác, tôi lại cảm thấy bà tiều tuỵ, hốc hác… qua đôi mắt của bà. Ánh mắt ấy đờ đẫn, buồn rượi. Tôi không kìm nỗi lòng mình mà vồn vã lao đến chỗ bà ngay.

– Mẹ!!!

Thấy tôi, bà lật đật chống tay ngồi dậy. Miệng bà không giấu nụ cười hạnh phúc.

– Trúc!!!

– Vâng! – Tôi nghẹn ngào. – Con đây mẹ à!

Bà đang ôm ghì lấy tôi thì chợt buông ra.

– Con đấy sao? Có thật là Trúc của mẹ không?

Tôi gật gật, đưa tay gạt nhẹ hàng nước mắt.

– Con xin lỗi. Lâu nay con không vào thăm mẹ…

Giọng bà chợt trầm xuống:

– Con bận học hành à…

Tôi cắn môi, đưa mắt nhìn quanh như thể đang cố trốn tránh câu hỏi từ người mẹ vô vàn kính yêu. Bà vẫn vuốt ve mái tóc tôi, đó là cử chỉ yêu thương mà từ nhỏ đến giờ bà vẫn làm. Thế nhưng sao… bây giờ tôi lại thấy lạ lẫm lắm. Hay chăng những cái vuốt nhẹ ấy…tôi chỉ quen khi đó là Khắc Long?

Thấy tôi mãi mà chẳng trả lời, bà cười nhẹ nhàng:

– Con xinh quá!

– Con cảm ơn mẹ. – Tôi lí nhí.

– Những bộ đồ này… Là ai mua cho con vậy? Con tự mua à?

Thấy tình hình có vẻ không ổn, nếu tôi không “khơi” ra chuyện gì để nói mà cứ để cho mẹ nói về chuyện học hành, chuyện quần áo, chuyện tôi đã trở thành con người khác thì… sẽ tệ lắm. Tôi vội chuyển đề tài:

– Mấy hôm nay mẹ ăn uống thế nào? Thức ăn người ta nấu vừa miệng chứ ạ?

– Ừ. Các bác sĩ chăm sóc mẹ rất tốt, con à! Con thấy đấy, giờ mẹ rất khoẻ và đã bình phục rồi. Có lẽ… đã đến lúc mẹ xuất viện.

Tôi nhíu mày rồi lại nở nụ cười:

– Vâng. Ở đây mãi cũng ngột ngạt mà. Vết thương đã hồi phục thì tốt quá rồi! Ngày mai con sẽ làm thủ tục xuất viện cho mẹ.

– Hay là ngay hôm nay đi con, mẹ còn phải làm việc kiếm tiền nữa chứ!

Càng nghĩ, tôi lại càng thấy xót xa. Mẹ phải vất vả kiếm ra từng đồng, phải chạy vạy giữa cái nắng chói chang, còn tôi thì lại dùng sắc đẹp của mình để kiếm tiền một cách thật nhàn hạ.

– Mẹ đừng đi bán hàng rong nữa. Con nghĩ rồi, tiền vốn cũng không cần quá nhiều. Chỉ vài triệu là có thể mở một cửa hàng bán mấy thứ vặt vảnh như bánh, kẹo, xà phòng, kem đánh răng,…

Bà nắm lấy tay tôi. Cảm giác như đã có một luồng yêu thương được truyền qua đó, thật ấm áp!

– Thôi con ạ! Mẹ không thấy khổ đâu. Con còn phải dành tiền để nộp học nữa.

Tôi dịu giọng:

– Con có mà mẹ…

Bà không dịu dàng như ban nãy nữa mà chợt trở nên nghiêm khắc.

– Nói thật đi… Có phải… con đã… rồi không?

Tôi vờ hỏi lại:

– Con sao ạ?

– Con là người yêu của một thiếu gia nhà giàu?

Bà nói đúng. Không hề sai. Nhưng… tôi không thể đáp: “dạ” hay “vâng ạ” được.

Sao mà khó khăn quá chừng… Có lẽ, tôi phải tiếp tục trốn tránh?!

– Bây giờ con phải đi học đây ạ! Hôm sau… con sẽ lại tới thăm mẹ.

– Ừ. Vậy con mau đi đi kẻo muộn. – Nói rồi, bà lại nằm xuống.

Tôi chỉnh lại gra trải giường rồi mới đi.

– À mà Trúc này! Cái cậu bạn của con, hay đến thăm mẹ ấy, ở cùng xóm trọ với con à?

– Ai cơ mẹ?

– Cái cậu nhìn thư sinh ấy!

– Dạ… Ý mẹ là anh Thiên ấy ạ?

– Ừ, đúng rồi đấy! Thằng bé ấy tốt lắm, ngày nào cũng đến thăm mẹ. Biết mẹ ở đây buồn nên còn đem cả sách và radio tới cho mẹ nữa này…







Tôi chào mẹ rồi đi đến tiệm café Mộc Lan – nơi trước đây tôi làm việc. Bây giờ cũng đã gần 3h rồi, giờ tôi đi chắc cũng vừa kịp hẹn. Chẳng hiểu sao Đan Quỳnh lại cố ý h