XtGem Forum catalog
Phải Chăng Chỉ Có Một Con đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta

Phải Chăng Chỉ Có Một Con đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323232

Bình chọn: 8.00/10/323 lượt.

t mẹ em cũng đã được yêu trọn một đời, còn hơn phủ nhận tình yêu để hối hận một đời.. Mẹ em không tiếc tính mạng vì tình yêu.. có thể nói đó là sự dại dột.. nhưng tình yêu của mẹ em cũng thật vĩ đại.. Có mấy ai yêu mà dám hi sinh tất cả vì người mình yêu ! – Cầm Tử gật đầu.. Chuông điện thoại của Jen reo lên.. là của Tuyết Cầm…..

– Anh nghe đi ! – Cầm Tử nói…

– Anh đây !

– Em có chuyện muốn hỏi anh ?

– Em nói đi !

– Anh đã bao giờ yêu em chưa ?

– Anh chưa từng biết yêu cho đến khi anh gặp Cầm Tử ! Anh xin lỗi em !

– Anh có thấy mình làm như vậy là quá tàn nhẫn không ?

– Anh không thể bao biện gì về những điều mà anh đã làm.. những tổn thương mà anh gây ra cho em… Anh …

– Vậy anh hãy dành cả cuộc đời mình để bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho em đi…

– Anh xin lỗi.. Anh không thể làm như vậy được ! Anh đã có lỗi với em.. Anh không thể có lỗi với cả Cầm Tử được

– Anh không thấy như vậy là quá bất công sao ? Rõ ràng em gặp anh trước, anh yêu em trước …. Tại sao Cầm Tử là người đến sau mà lại có được trái tim của anh ?

– Cầm Tử đã yêu anh trước khi anh yêu cô ấy !

– Em cũng yêu anh trước khi anh yêu em, trước khi anh biết em….. Hai người con gái giống hệt nhau… Tại sao anh lại chọn cái bóng của em…

– Vì anh yêu cô ấy ! Không ai có thể điều khiển được tình cảm của mình. Em là một cô gái tốt.. Có hàng vạn người xứng đáng với em hơn anh, Tuyết Cầm ạ !

– Em ghét anh ! – Tuyết Cầm nói xong rồi cúp máy… Jen thở dài, cất điện thoại vào túi áo vest. Jen thầm cảm ơn Cầm Tử vì cô bé không hỏi han gì thêm.. Mọi chuyện tới đây có lẽ là kết thúc rồi… Cái gì cũng cần có thời gian để kiếm chứng, để quên, để tha thứ, để làm lại từ đầu… và để yêu nhau nhiều hơn… Đối với Jen lúc này, cậu chỉ cần thời gian để chuộc lại lỗi lầm trước nay của mình đối với mẹ, đối với Tuyết Cầm, để yêu Cầm Tử nhiều hơn tình cảm mà cô dành cho anh…

*** Bảy ngày sau***

– Chị ! Chị có nhìn thấy em không ? – Tuyết Cầm nhốn nháo.

– Từ từ đã Tuyết Cầm ! Để cho cô ấy thích nghi với ánh sáng đã ! – Anh Vũ từ tốn !

– Chị ! – Cầm Tử cũng nhẹ nhàng khua tay trước mắt Ánh Tuyết.

– Chị.. thấy rồi ! Đã thấy được rồi ! – Ánh Tuyết mừng rỡ, xúc động, nước mắt cứ tuôn trào khi cô có thể nhìn thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ trước mắt.

– Ánh Tuyết ! Em đừng xúc động quá, không tốt cho mắt ! Nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Hãy để cho mắt có thời gian bình phục !

– Vâng ! Vâng ! – Ánh Tuyết rạng rỡ, mỉm cười nhìn chồng. Dường như đây là nụ cười đẹp nhất mà Anh Vũ nhìn thấy. Anh ôm vợ mình trong lòng, vỗ nhẹ vào vai cô.

– Chị bình phục thế này em yên tâm lắm. Em có chuyện muốn thưa với anh chị : Ngày mai em sẽ đi Mỹ ! – Tuyết Cầm bất ngờ nói..

– Tuyết Cầm.. em ! – Ánh Tuyết ngạc nhiên..

– Chị ! – Cầm Tử bàng hoàng…

– Mọi người không cần phải ngạc nhiên ! Em muốn ra đi một thời gian để bắt đầu cuộc sống mới, muốn học thêm một vài thứ nữa… Em đã quyết định rồi !

– Cũng tốt ! Nếu em đã quyết tâm thì cứ thực hiện ! Em còn trẻ ! Có rất nhiều điều xảy ra không như ý muốn của mình, nhưng sau này, ông trời sẽ đền đáp lại cho em ! Không ai hạnh phúc cả đời và không ai đau khổ cả đời đâu, em gái ạ ! – Anh Vũ thở dài, đặt tay lên vai Tuyết Cầm thong thả nói..

– Vâng ! – Tuyết Cầm nói xong quay sang Cầm Tử…..

– A Tử ! Khoảng cách giữa chúng ta.. hy vọng không quá xa.. Sau này, mong rằng còn có thể vui đùa cùng nhau, tâm sự với nhau… – Tuyết Cầm khóc… Cầm Tử chạy tới ôm lấy cô chị.. khóc òa lên…

– Không xa ! Không xa đâu ! Sẽ chẳng có cái khoảng cách nào tồn tại giữa hai chúng ta cả ! Chị ơi… !

– Đừng lo ! Chị sẽ đi cùng với Linh Nhi ! Sang đấy, có bạn có bè, có người tâm sự, nương tựa… Sẽ không cô đơn, không mệt mỏi đâu…

– Chị.. !

– Ở nhà chăm sóc gia đình nhé ! Chị đi rồi về !..

Nút thắt của câu chuyện đã được tháo gỡ.. Mọi chuyện lại trở về đúng vị trí của nó.. Những người có lòng đều đã được đền đáp.. Những người chưa tìm được cho mình điểm dừng chân đang cố gắng để hoàn thiện bản thân.. Rồi hạnh phúc sẽ tìm tới những người xứng đáng với nó….

Lời kết

Mỗi người trong mỗi chúng ta đều giữ cho mình một vài bí mật mà không thể chia sẻ được.. Đôi khi cảm thấy những điều đó thật mệt mỏi… nhưng sợ rằng.. nếu chia sẻ, mình sẽ cảm thấy thật trống vắng.. Thực ra, giữ lại cho mình một điều gì đó cũng là một điều hay.. ta có thể lấy nó làm điều an ủi, làm hạnh phúc.. mà đôi khi là cả nỗi buồn và những giọt nước mắt nữa. Những điều mà ta không thể đạt được trên đời thì quá nhiều mà những thứ có thể nắm được trong tay thì rất ít.. Vì vậy, đừng bao giờ thỏa mãn với những gì mình đang có.. nhưng cũng đừng nên giành giật những thứ vốn thuộc về người khác, có thể là của người ta… Nếu như ta không có được hạnh phúc… đừng khiến cho những người xung quanh ta phải đau khổ..

[End'>