
Phiếu cơm
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210475
Bình chọn: 7.5.00/10/1047 lượt.
n thái.
Tổng giám đốc Đường ra ngoài, lén lén lút lút tìm mấy bộ quần áo ngủ của nữ về. Buổi tối anh mặc cho Hải Mạt Mạt chiếc váy ngủ buộc dây bên eo màu đỏ. Hải Mạt Mạt cũng không có ý kiến gì. Nhưng buổi tối hôm đó, tổng giám đốc Đường suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.
Cả bồn dịch nuôi cấy đều biến thành màu đỏ tươi, dù to gan như anh cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
“Hải Mạt Mạt! ! !” Anh chạy tới bên hòm thủy tinh, vội vàng vớt Hải Mạt Mạt từ trong dịch nuôi cấy lên.
Toàn bộ nước trong hòm đều đã biến thành màu đỏ, anh vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Hoa. Ngô Hoa tới cũng sợ hết hồn, dù sao Hải Mạt Mạt cũng lớn quá nhanh. Sau khi nhìn thấy bồn nước đỏ quạnh, cô lập tức dùng ánh mắt tức giận, khiển trách căm tức nhìn Đường Ngạo.
Tổng giám đốc Đường thật oan uổng: “Mẹ kiếp, cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi thật sự không làm gì cả! !”
Chảy nhiều máu như vậy còn nói không ‘làm’! Nhìn Hải Mạt Mạt gần như cả người đầy máu, Ngô Hoa vội vàng nghe nhịp tim, đo huyết áp cho cô. Hải Mạt Mạt ngủ rất say, chỉ đến khi ống nghe bệnh lạnh lẽo nhét vào trong áo cô mới mở mắt: “Ba? Cô Ngô Hoa?”
Tổng giám đốc Đường suýt chút nữa ôm cô khóc rống: “Mẹ kiếp, cuối cùng con cũng tỉnh, mau rửa sạch oan khuất cho ba con đi! !”
Hải Mạt Mạt nhìn Đường Ngạo bi phẫn lại nhìn Ngô Hoa tức giận, ù ù cạc cạc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mạt Mạt có khó chịu chỗ nào không?” Ngô Hoa hỏi rất khẽ, cô muốn kiểm tra chỗ kín cho Mạt Mạt nhưng lại sợ Mạt Mạt xấu hổ. Hải Mạt Mạt ở chung với mọi người đã lâu, mặc dù không hay nói chuyện cùng người lạ, nhưng chưa bao giờ có tính tiểu thư. Hơn nữa Đường Ngạo cưng chiều cô nên mọi người cũng thương theo.
Hải Mạt Mạt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nói: “Mạt Mạt không sao mà.”
Tổng giám đốc Đường và Ngô Hoa cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người lại không hiểu – thế nước này sao lại. . . . . .
Cuối cùng tổng giám đốc Đường nhìn váy ngủ trên người Hải Mạt Mạt, anh suýt chút nữa tức nổ phổi. Áo ngủ này biến thành màu trắng rồi.
Mẹ kiếp, nó phai màu! ! !
Suýt chút nữa đã hù chết ông đây rồi! Con mẹ nó, đúng là một buổi tối thấp thỏm bất an, hốt hoảng lo sợ, chấn động lòng người.
Chương 52: Tuy Bại Nhưng Vinh
Tổng giám đốc Đường nghĩ mãi không ra nguyên nhân tại sao Hải Mạt Mạt đột nhiên lớn lên, Hải Mạt Mạt lại càng không biết. Cô chỉ cảm thấy lạ là tại sao hòm thủy tinh lại nhỏ đi.
Cô bị thương nặng, ngày ngày sống ở trong hòm thủy tinh, không được ra khỏi phòng. Điều này rõ ràng khiến tổng giám đốc Đường sinh ra ý nghĩ ‘kéo dài được bao lâu hay bấy lâu’. Nhưng mỗi tối nằm trên giường nhìn Hải Mạt Mạt bồng bềnh trong hòm thủy tinh tim anh lại không thể nào bình lặng được, giống như dịch nuôi cấy trong cái hòm ấy vậy.
Đường Hạo mấy lần muốn vào phòng Đường Ngạo, hỏi thăm Hải Mạt Mạt, đều bị Đường Ngạo ậm ờ đánh trống lảng. Đường thiếu tá cực kỳ muốn vào phòng anh nhìn xem. Anh ta vốn cảm thấy vô cùng hứng thú với Hải Mạt Mạt, sức mạnh kia nhìn một cái cũng biết không phải của người bình thường, hơn nữa còn được thằng em trai anh coi như bảo bối thế này nhất định là có chỗ kỳ lạ.
Đáng tiếc cuối cùng anh ta vẫn không thể vào được phòng tổng giám đốc Đường. Một là bởi vì tổng giám đốc Đường không cho phép, hai là bởi vì Gâu Gâu không cho.
Tối hôm đó, Đường Ngạo vừa mới ngủ liền bị tiếng động trong hòm thủy tinh đánh thức. Bởi vì phải chăm sóc Mạt Mạt nên phòng của anh để đèn cả đêm.
Anh đã đặt sẵn đồ ăn ở trên bàn. Hải Mạt Mạt không chịu được đói, anh liền chuẩn bị chút thức ăn nước uống, buổi tối cô có thể tự dậy lấy ăn. Nếu là ngày trước, tổng giám đốc Đường sẽ không hề do dự dậy đút cho cô, nhưng hai đêm nay anh đều giả vờ như không nghe thấy.
Khi ngâm Hải Mạt Mạt không thể mặc quần áo bởi dịch nuôi cấy này có tác dụng hoạt hóa với nhiều loại quần áo. Một khi hòa vào trong dịch nuôi cấy rồi lại để hấp thu sẽ không tốt cho cô.
Nhưng để cho loại đàn ông quen gió trăng như tổng giám đốc Đường ngày ngày nhìn mỹ nhân vào tắm ra tắm thế này mà không có ý nghĩ xấu xa thì thật là. . . . . .
Tổng giám đốc Đường thở dài, lại cảm thán một tiếng – Đây đúng là báo ứng.
Hải Mạt Mạt ăn xong định quay về hòm, tổng giám đốc Đường không hổ là người làm cha, lập tức nhắc nhở một câu: “Đánh răng.”
Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn vào toilet, tổng giám đốc Đường nghe tiếng động bên trong, lại nhìn hòm thủy tinh trống rỗng, đột nhiên lật người nằm úp mặt lên giường, nặng nề thở dài.
Đã đến lúc phải gả con gái đi rồi. ‘Đợi vết thương của cô lành rồi bắt đầu chọn lựa thí sinh vậy.’ – Anh hạ quyết tâm.
Hải Mạt Mạt đánh răng xong quay lại, rất tự nhiên bò lên giường hôn chụt một cái lên mặt Đường Ngạo. Đường Ngạo rất thích mùi hương tươi mát như mùi cam trên người cô. Anh vốn định hôn lại, nhưng khi nhìn thấy thân thể cô anh lại do dự, chỉ khẽ nói: “Đi ngủ đi.”
Hải Mạt Mạt liền ngoan ngoãn quay về hòm thủy tinh. Đường Ngạo cầm cái gối úp lên mặt, lại than một tiếng – Nghiệp chướng.
Trong mấy chục chiến sĩ của Đường Hạo có chuyên gia chuyên nghiệp, bọn họ nhanh chóng sửa xong bộ đàm và liên lạc được với qu