
rứt vì lần trước trong khi thành phố E bị hủy diệt mà mình lại hoàn toàn không biết, nên sau đó đã kiên quyết yêu cầu quốc gia lắp một chiếc tivi trong phòng nghiên cứu.
Anh ta đương nhiên cũng xem được cuộc phỏng vấn ‘siêu hot’ kia.
Sau đó tổng giám đốc Đường tới. Hải Minh Tiển cũng không ngốc, có thể nói anh ta cực kỳ đề phòng với lần viếng thăm lần này của tổng giám đốc Đường. Tổng giám đốc Đường đi tới trước mặt anh ta, vẻ mặt nghiêm túc im lặng một lúc lâu. Cuối cùng bất chấp mặt mũi, gọi một tiếng: “Chú Hải.”
. . . . . . Hải Minh Tiển lùi lại ba bước, cuối cùng đầu gối đập phải ghế ngồi, anh ta lập tức ngồi sụp xuống ghế xoay.
“Tổng giám đốc Đường có ý gì vậy?” Anh ta rõ ràng là đang tức giận: “Cậu muốn công khai thân thế của Mạt Mạt?”
Đường Ngạo hít sâu một hơi, cuối cùng quyết tâm nói liền một mạch: “Tôi muốn cưới Hải Mạt Mạt.”
Hải Minh Tiển không nghe rõ, cho đến khi anh lặp lại một lần nữa, anh ta mới trợn mắt: “Đường Ngạo cậu điên rồi à! Mạt Mạt đâu!” Anh ta cởi đồng phục ra ngoài tìm lính gác, còn gầm lên, “Hải Mạt Mạt!”
Đường Ngạo nghiêng người, một tay chống khung cửa ngăn anh ta lại: “Hải Minh Tiển, lúc này không phải tôi đang thương lượng với chú.” Hải Minh Tiển càng giận không nhịn được, túm lấy cổ áo anh: “Có phải cậu đã làm chuyện cầm thú với con bé rồi đúng không? Tôi vẫn cảm thấy ít ra cậu còn có nhân tính! Nhưng Đường Ngạo, con mẹ nó, cậu có còn là người không! Cậu và Tưởng Hồng Phúc có khác quái gì nhau!”
Đường Ngạo lẳng lặng mặc anh ta mắng, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chú Hải, lúc này không phải tôi đang thương lượng với chú, tôi là đang cầu xin chú.” Anh dễ dàng hất tay Hải Minh Tiển đang túm cổ áo mình ra, chân phải móc cái ghế kéo tới, “Chẳng lẽ con mẹ nó, chú không nhìn ra người hiện giờ sa chân vào vũng bùn không phải cô ấy mà là tôi sao!”
Hải Minh Tiển nổi điên: “Cậu? Đường Ngạo, cậu có từng đếm xem mình có bao nhiêu người phụ nữ không? Cách cậu thích một người là gì? Mua quần áo, túi xách hàng hiệu? Mua đồ trang sức? Có phải cậu cũng mua cho con bé những thứ đó không?”
“Tôi. . . . . .” Tổng giám đốc Đường nghĩ, mẹ nó, đúng thật.
Hải Minh Tiển sa sầm mặt lại: “Tôi sẽ xin quốc gia lập tức đưa Hải Mạt Mạt về. Tôi thà rằng để con bé sống cùng tôi trong phòng thí nghiệm, cũng tốt hơn bị tên cầm thú như cậu chơi đùa rồi vứt bỏ!”
Tổng giám đốc Đường cũng nổi giận: “Hải Minh Tiển! Chẳng lẽ chú định nuôi Mạt Mạt cả đời? Cô ấy sẽ không phải lập gia đình sao? Nếu như cô ấy sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, tại sao chú không thể cân nhắc tôi? ! Hiện giờ tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy là con gái tôi, nhưng tôi vẫn công khai quan hệ này! Bởi vì tôi thích cô ấy, con mẹ nó, tôi không thể nào nhịn được nữa, tôi yêu cô ấy!”
Hải Minh Tiển dùng sức ném một cái khay thuốc tới, một đống thuốc tiêm, ống nghiệm vỡ tan tành: “Cậu yêu con bé bao lâu?! Nửa năm? Hay là bốn tháng?! Đường Ngạo con mẹ nó cậu đừng có khinh người quá đáng! Tôi đưa con bé đến thế giới này là vì muốn cho con bé cảm nhận được sự đáng quý tốt đẹp của sinh mạng, chứ không phải để cho loại đàn ông cặn bã như cậu hưởng lạc rồi tổn thương! !”
Đường tổng bị đập một cái, cũng may anh da dày thịt béo, không để ý: “Con mẹ nó tôi luôn cố gắng thay đổi, chẳng lẽ chú không thấy được sao?”
Hải Minh Tiển tiện tay cầm lên một ống tiêm tự động chạy tới, tổng giám đốc Đường không dám cứng đối cứng. Tên biến thái này mà bị chọc giận thật, không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì. Anh vừa lùi còn vừa mạnh miệng: “Chú Hải, con mẹ nó, tôi kính chú là bề trên, không ra tay với chú đấy nhé!”
Hải Minh Tiển lúc này chỉ muốn tạt cho anh một gáo axit. Tổng giám đốc Đường cuối cùng co giò bỏ chạy.
Đối phó với Hải Minh Tiển, anh không lo. Hải Minh Tiển dù tức giận thì điểm võ lực cũng chỉ có vậy. Anh quyết định tấn công từ nơi yếu nhất của quân địch. Vậy nên mới chạy đến chỗ Hải Minh Tiển đầu tiên.
Hải Minh Tiển thật sự nổi giận, buổi chiều anh ta lập tức yêu cầu được gặp Hải Mạt Mạt. Quốc gia cần hai ngày phê duyệt, anh ta nổi trận lôi đình, một ngày cũng không đợi được.
Kết quả là ngày hôm sau tổng giám đốc Đường lại tới. Vì phòng ngừa anh ta quá kích động, anh còn dẫn theo Gâu Gâu. Hải Mạt Mạt đương nhiên không tới. Hải Minh Tiển giận đến mức sắp chảy máu não: “Tôi muốn gặp Hải Mạt Mạt!”
Gâu Gâu lần đầu tiên nhìn thấy anh ta nổi giận như vậy, đột nhiên hơi nghi ngờ . . . . Chẳng lẽ nghẹn lâu quá nên hỏa khí bốc lên hả?
Nó chạy đến bên chân Hải Minh Tiển, ngửi ngửi giày Hải Minh Tiển. Kết quả bị Hải Minh Tiển xách lên, chỉ vào mũi mắng: “Còn mày nữa! Mày ở cạnh Mạt Mạt mà lại để con bé bị người xấu lợi dụng! Đồ vô dụng! Uổng công nuôi mày!”
Gâu Gâu không hiểu sao mình lại bị mắng, đúng là cháy cổng thành họa đến chó giữ cửa mà.
Đường Ngạo ngồi xuống ghế dựa chắn cửa phòng thí nghiệm, chờ Hải Minh Tiển bình tĩnh một chút rồi mới nói: “Chú Hải, tôi biết trước kia mình đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta mất lòng tin. Nhưng xin hãy tin tôi một lần, tôi là thật lòng.” Anh đứng lên, nghiêm túc cúi thấp đầu, “Làm ơn.”
Hải Minh