
tôi nồng nhiệt, vừa mang đến cho tôi nỗi đau đớn nhất đời.
Bộ y sam sắc đỏ miễn cưỡng được cởi ra.
Tôi quay đầu, trốn tránh đôi môi chàng.
“Chớ có xuất hiện trong cuộc đời ta nữa, nếu không ta sẽ giết chàng, nhất định chính tay ta sẽ lấy mạng chàng.”
“Đôi môi nàng đã nhuốm mùi hương của ta, cơ thể nàng cũng đã lưu lại sắc màu của ta, ta đã gắn xiềng xích lên người nàng. Mọi thứ của ta, nàng sẽ không cách nào quên được. Tiểu Tình, ta sẽ đợi nàng đến giết ta. Đợi nàng đến. Ha ha ha ha!”
Cảm giác ấm áp sau lưng cứ thế bay đi, trái tim cùng đôi mắt khô cạn giờ đã đều đau đớn run rẩy. 484
485 Giết chàng? Ta sẽ làm như vậy, ta quyết tâm phải giết được chàng, đúng vậy. Chàng vốn không phải Lưu Niên của ta, Lưu Niên của ta không chút bụi trần, là một chàng yêu tinh thuần khiết. Còn chàng lại là một hỗn thế ma vương, chàng đeo xiềng xích lên người ta, thì đến một ngày ta sẽ bắt chàng phải đích thân tháo bỏ nó.
Cách đó không xa, có ba người đang vội vã chạy tới.
Âu Dương Thiếu Nhân sắc mặt nhợt nhạt ôm tôi vào lòng, lo lắng hỏi: “Tiểu Tình, nàng không sao chứ?”.
Tôi cảm thấy, khoảnh khắc được ngả mình trong vòng tay ôm siết này, mọi kiên cường của tôi liền tiêu tan hết.
Tôi khóc, khóc như một đứa trẻ, gom hết mọi nỗi lo lắng sợ hãi mà khóc cho nhẹ lòng.
“Đưa tôi đi, đưa tôi đi đi, Thiếu Nhân”, tôi khóc lóc thỉnh cầu huynh ấy.
Âu Dương Thiếu Nhân vừa vỗ về an ủi, vừa cẩn thận tỉ mỉ ôm tôi vào lòng.
Đêm đó, tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay Âu Dương Thiếu Nhân.
Bôn ba suốt chặng đường dài, ba người đưa tôi chạy khỏi nơi kinh hoàng đó.
Mãi tới khi đến bên một dòng suối nhỏ, ngẩng đầu ngắm vầng dương đang le lói, chúng tôi mới dừng lại.
Âu Dương Thiếu Nhân vẫn luôn ôm tôi thật chặt, chưa hề buông tay, cảm nhận được hơi ấm đó, tôi thầm muốn cảm tạ Trời cao.
Cảm tạ Trời cao đã cho con gặp được những người này.
Chỉ cần có được sự ấm áp này, dù phải chết, con cũng cam lòng.
Mặt trời chói lọi đã lên cao, một ngày tươi đẹp lại bắt đầu, tôi ngẩng đầu dịu dàng nói với Âu Dương Thiếu Nhân: “Thiếu Nhân, các huynh hãy đi đi”. 485
486 Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi, oán hận nói: “Nàng nói linh tinh gì thế hả?”.
Tôi cười: “Tên sát nhân kia, không buông tha cho tôi. Lúc này trên người tôi đang phải gánh một vụ án mạng cực lớn, dù là Giang Tả cũng chẳng thể cứu được. Đi theo tôi, các huynh nhất định sẽ bị triều đình truy sát”.
“Thượng Quan Tình, chúng ta không phải những tên ngốc, ai cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên càng không thể rời xa nàng được”, Mạch Thiếu Nam chạy đến, nói với tôi.
“Không cần đâu, tôi vốn không thuộc về nơi này, tôi có thể trở về rồi”, tôi nắm tay Mạch Thiếu Nam, an ủi nói.
“Muốn đi đâu cũng không được, nếu nàng lén bỏ đi, ta sẽ lập tức tự vẫn”, Mặc Nguyệt nghiêm túc nói.
“Mặc Nguyệt, đừng làm loạn nữa, ngày mai sẽ có hàng ngàn hàng vạn lệnh truy nã được ban ra để tìm tôi”.
“Nàng muốn thử không?”
Lắc đầu, tôi chỉ có thể im lặng, ngắm nhìn bóng hình mình trong làn nước.
“Thôi được, tôi đồng ý ở lại, nhưng tôi muốn học võ công, phải đạt đến mức thâm hậu, tôi không thể lúc nào cũng để các huynh bảo vệ được.”
Trong nước xuất hiện thêm một bóng người, bên cạnh tôi giờ là một dáng hình sắc đỏ.
Có người nói, tâm bệnh là ma, mắc rồi sẽ rất khó chữa trị. Trước đây tôi không tin nhưng lúc này thì tôi đã tin.
Không biết bọn Âu Dương Huyền giờ sao rồi?
Sau này, con đường tôi phải trải qua sẽ như thế nào đây.
Bờ vai lại chợt đau nhói. Tôi bặm môi, cố sức nén chịu. Cơn đau này tựa như bị con côn trùng nào đó gặm nhấm dần dần trong cơ thể, nó chui sâu vào trái tim tôi, đau đớn vô cùng.
Âu Dương Thiếu Nhân thấy vẻ bất thường của tôi, lo lắng hỏi: “Tiểu Tình, nàng sao vậy?”.
“Tiểu Tình, Tiểu Tình, nàng thấy không khỏe chỗ nào?”, Mạch Thiếu Nam cũng quỳ xuống, vội vàng hỏi tôi.
Tôi ôm chặt bên vai, lắc đầu, rất muốn an ủi họ một câu, muốn nói rằng tôi không sao.
Nhưng thực sự quá đau đớn. 486
487 “Á! Á!”, tôi không kìm nổi nữa, hét lên thảm thiết.
Mặc Nguyệt thấy tôi như thế, liền nhanh tay cởi y phục của tôi. Trên bờ vai trắng ngần, có một cánh hoa sắc đỏ đang nhàn nhạt phát ra luồng sáng.
Mặc Nguyệt trợn mắt kinh ngạc, thoăn thoắt điểm mấy huyệt đạo, tay tôi co giật liên hồi, nhưng cơn đau dội về cũng đã giảm đôi chút.
Âu Dương Thiếu Nhân ôm chặt tôi, đau lòng hỏi: “Tại sao lại có thứ này?”.
Tôi yếu ớt đổ gục lên ngực huynh ấy, đáp lời: “Là hắn để lại, khi hắn xăm cánh hoa này lên, trên kim có độc. Hằng ngày, cánh hoa này đều đau đớn trong vòng nửa canh giờ”.
Hắn nói, mỗi lần tôi chịu đựng đau đớn thì sẽ nhớ đến hắn.
“Ta muốn giết tên ác ma chết tiệt đó!”, Mạch Thiếu Nam đứng bật dậy, vẻ đau thương nhuốm đầy trên mặt khiến tim tôi lại nhói đau.
“Thiếu Nam, chớ có kích động, tôi không sao, thật sự không sao mà.”
“Rốt cuộc hắn là ai?”, Mặc Nguyệt quỳ xuống lau mồ hôi trên trán cho tôi, thâm trầm hỏi.
Tôi ngước nhìn bầu trời màu lam nhạt, con tim đau đớn.
Tôi không biết vì sao vai của mình phải chấp nhận cánh hoa kia, hay nguyên nhân chính từ bản thân tôi? Tôi chỉ cả