Insane
Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322301

Bình chọn: 7.00/10/230 lượt.

h em, em càng khoái chứ sao!

Mặt Chuyên hầm hầm, giọng bốc lửa:

– Khoái cái con khỉ! Lát nữa, tao sẽ nộp cho em Thủy cuộn băng “tấu hài” của mày!

Cú phản đòn của Chuyên khiến Nhiệm thất sắc:

– Thôi mà Chuyên! Chỗ anh em với nhau…

Chuyên quay mặt đi, gọn lỏn:

– Tao không thèm anh em với mày!

Nhiệm nuốt nướt bọt:

– Nhưng mà tao thèm!

Cái kiểu pha trò tửng tửng của Nhiệm khiến Chuyên không thể giận lâu hơn được. Anh đành phải phì cười:

– Đồ… ba trợn!

Chương 14

Nhận được điện tín dưới thị trấn đánh lên báo tin mẹ ốm, Mẫn khăn gói về ngay.

Vội đi, Mẫn không kịp báo tin cho Thu Thảo. Anh chỉ đủ thời gian viết ngoáy một tờ đơn xin phép nhờ Chuyên ngày hôm sau lên trường anh nộp giùm.

Thu Thảo không hề biết một tí gì về chuyện này. Vì vậy cô vô cùng băn khoăn khi thấy Mẫn bỏ liền hai buổi dạy, chuyện trước nay chưa từng xảy ra. Thấp tha thấp thỏm, cô đoán non đoán già đủ thứ, hoặc giữa anh và Thủy đang xảy ra chuyện gì ghê gớm, hoặc anh bị đụng xe, hoặc anh đang ốm liệt giường, có khi anh… chết rồi cũng nên. Càng nghĩ, cô càng lo sốt vó.

Cho tới buổi học thứ ba, vẫn không thấy Mẫn xuất hiện, Thu Thảo quyết định đến tìm anh, theo địa chỉ trước nay cô vẫn thường gởi thư.

Chuyên và Nhiệm vừa đi chơi về, chưa kịp thay đồ, đã nghe có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ rụt rè cứ vang lên từng chặp.

Nhiệm bước ra mở cửa và ngay lập tức anh đứng chết trân luôn tại chỗ, quên cả hỏi khách là ai.

Mãi đến khi cô gái ấp úng lên tiếng:

– Dạ, anh cho hỏi, đây có phải là nhà anh Mẫn?

Nhiệm mới hoàn hồn. Anh vội vã gật đầu:

– Đúng rồi! Mời cô vào chơi!

Thu Thảo theo Nhiệm vào nhà. Cô gật đầu chào Chuyên, rồi không đợi Chuyên chào đáp lại, cô hấp tấp đảo mắt nhìn quanh phòng và lo lắng khi không thấy Mẫn đâu.

Cô quay sang Nhiệm, bồi hồi hỏi:

– Anh Mẫn không có nhà hả anh? – Mẫn đi vắng! – Nhiệm gật đầu.

Câu trả lời bình thường của Nhiệm, đối với Thu Thảo, lại giống như sự xác nhận mối nghi ngờ của cô. Trong tâm trạng thảng thốt đó, Thu Thảo hoang mang hỏi:

– Ảnh đang nằm bệnh viện hả?

Nhiệm ngạc nhiên:

– Ai bảo cô vậy?

Thu Thảo bối rối:

– Không ai bảo hết! Tự dưng em nghĩ vậy!

Nhiệm bật cười:

– Làm gì có chuyện đó! Tại cô quá lo đó thôi! Mấy hôm nay Mẫn về thăm nhà. Mẹ ảnh đang ốm.

Thu Thảo thở phào như trút một gánh nặng. Nghĩ đến sự lo lắng vô cớ của mình vừa rồi, cô xấu hổ đỏ bừng mặt.

Chuyên nãy giờ thắc mắc trong bụng, liền lên tiếng hỏi: – Xin lỗi, có phải tên cô là Thanh Hương?

Thu Thảo thoáng rùng mình nhưng cô kịp thời trấn tĩnh và lắc đầu:

– Anh nhầm rồi! Em tên Thu Thảo!

Chuyên và Nhiệm cùng “ồ” lên một tiếng.

– Hóa ra đây là học trò của “thầy” Mẫn!

Trước sự reo hò ầm ĩ của hai ông bạn của “thầy” mình, Thu Thảo ngượng nghịu ngó lơ ra cửa sổ. Còn Chuyên và Nhiệm từ khi phát hiện ra Thu Thảo là… Thu Thảo, cóc phải “cô kia” cả hai đâm ra cụt hứng và không khí hồi hộp, căng thẳng từ lúc Thu Thảo xuất hiện đã nhanh chóng biến mất.

Chuyên hỏi:

– Thu Thảo tìm Mẫn có chuyện gì quan trọng không?

Thu Thảo quay lại:

– Đâu có gì quan trọng! Tại thấy ảnh mấy ngày liên tiếp không đến dạy, em tưởng ảnh ốm nên đến thăm.

Nhiệm liếc cuốn tập Thu Thảo cầm nơi tay:

– Còn cuốn tập gì đây?

Thu Thảo ấp úng:

– Đây là… cuốn tập toán của em.

Nhiệm hỏi tới:

– Thu Thảo cầm đi đâu vậy? Có bài toán khó phải không?

Thu Thảo đỏ mặt. Cuốn tập cô cầm theo thật ra chỉ là cái cớ. Nó giúp cô đỡ bối rối khi đến tìm Mẫn. Vì vậy nghe Nhiệm hỏi, cô lúng túng vo tròn cuốn tập và xoay xoay trong tay:

– Vâng! Nhưng thôi, để lúc khác…

Nhiệm chìa tay ra, nhiệt tình một cách trâng tráo:

– Lúc khác gì! Không gặp Mẫn thì đưa đây tụi này giải giùm cho!

Thu Thảo mỉm cười ngượng ngập: – Thôi, để đợi khi nào anh Mẫn lên…

– Trời đất! Hơi sức đâu mà đợi! – Nhiệm kêu lên – Thu Thảo cứ đưa đây!

Chuyên cũng hùa vô:

– Thu Thảo cứ coi tụi này như Mẫn vậy, đừng ngại gì hết!

Thấy khôngt thể từ chối được, Thu Thảo đành đưa cuốn tập cho Nhiệm, vẻ mặt hơi bẽn lẽn.

Nhiệm đặt cuốn tập trước mặt. Chuyên lập tức kéo ghế xích sát lại. Cả hai mặc dù đang theo học Đại học tổng hợp Văn nhưng vẫn chưa quên những kiến thức môn toán lớp mười hai, nhất là Chuyên, một “cây toán” thời phổ thông trung học.

Vừa lật tập ra, Chuyên và Nhiệm bỗng giật nẩy mình và cả hai bất giác đưa mắt nhìn nhau. Nỗi ngạc nhiên sửng sốt hiện rõ trong hai đôi mắt mở to. Vẻ mặt của Chuyên và Nhiệm như đang muốn hỏi lẫn nhau: “Tại sao nét chữ trong cuốn tập này lại giống như in nét chữ của… Thanh Hương?”.

Trong một thoáng, không ai bảo ai, cả hai chàng trai đều quay lại nhìn Thu Thảo, vẻ dò hỏi.

Thu Thảo nhận ra ngay thái độ khác lạ của Chuyên và Nhiệm nhưng cô không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Vì vậy, khi Chuyên lại hỏi:

– Thu Thảo là… Thanh Hương phải không?

Thu Thảo hơi chột dạ nhưng cô vội vàng chối biến:

– Khi nãy em đã nói rồi. Em không phải là Thanh Hương. Chắc anh nhầm em với ai.

Chuyên cười tỉnh: – Nhầm sao được!

Và anh chỉ tay vô cuốn tập:

– Nét chữ của Thu Thảo với nét chữ của Thanh Hư