Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322224

Bình chọn: 7.5.00/10/222 lượt.

dõng dạc:

– Thôi, để tao đi cho!

Chuyên và Mẫn tròn mắt:

– Mày nói thật hay nói chơi đó?

– Tao mà thèm nói chơi với cái lũ “nhát gan” như tụi mày ! Đưa chai dầu đây!

Vừa ra lệnh, Nhiệm vừa chìa tay ra, dáng điệu trông uy nghi như một viên tướng giữa trận tiền đang chờ quân sĩ trao vũ khí để xông lên đánh xáp lá cà.

Sợ Nhiệm đổi ý bất tử, Chuyên vội vàng chạy đi lấy chai dầu đem lại.

Trước khi bước ra khỏi cửa, Nhiệm còn quay lại dặn:

– Nếu chẳng may tao bị em Thủy bắt làm “tù binh” tối nay tụi mày ráng ăn cơm với nước tương nghen!

Chuyên cười hì hì:

– Mày yên chí! Em Thủy không đến nỗi “dại dột” như vậy đâu!

– Biết đâu được!

Vừa nói, Nhiệm vừa lần xuống cầu thang.

Chuyên và Mẫn ngồi bệt xuống trước cửa ngó theo, đợi.

– Thằng Nhiệm coi vậy mà gan cùng mình! – Mẫn nói.

– Hình như em Thủy “mết” nó thật mày ạ! – Chuyên nhận xét.

– Làm gì có chuyện đó! – Thằng Nhiệm chỉ ba hoa thôi! – Mẫn lắc đầu, phản đối.

Chuyên gật gù:

– Có đấy! Tao thấy em Thủy cười với nó mấy lần.

– Cười thì ăn nhằm gì!

– Nhưng mà em cười lạ lắm! Nụ cười của em nó ngọt ngào cứ y như… đường cát vậy!

Mẫn khịt mũi:

– Đó là mày thèm đường mày tưởng tượng ra thôi!

Chuyên cãi:

– Tưởng tượng sao được…

Chuyên nói chưa dứt câu thì Nhiệm lên tới.

– Mượn được dầu không? – Mẫn hỏi ngay.

Nhiệm chìa chai dầu ra trước mặt với vẻ đắc thắng:

– Đầy nhóc!

Mẫn xuýt xoa:

– Tài thật!

Chuyên vừa rót dầu vô bếp vừa hỏi: – Mày nói sao mà em ượn hay vậy?

Nhiệm búng tay:

– Thì như một người yêu nói với một người yêu vậy thôi! Tao bảo “Em thương yêu, em cho anh mượn đỡ một ít dầu đi, nếu không, chủ nhật tới anh sẽ không rủ em đi chơi…” Thế là em vội vàng giằng ngay chai dầu khỏi tay tao…!

– Xạo ơi là xạo!

Nhiệm tỉnh bơ:

– Không tin thì mày đi hỏi em mà xem! Tao còn hát thì thầm bên tai em nữa…

– Bài “Happy Song” chứ gì? – Mẫn hỏi, cố nén cười.

– Không! Tao hát bài tình ca về dầu lửa. Khi tao hát đến câu “Trái tim em mỏ dầu…” em cảm động muốn xỉu. Tao không nhanh tay đỡ thì em đã té vào nồi nước sôi đặt trên bếp lửa rồi.

Không buồn để ý đến những lời bốc phét của Nhiệm, Chuyên nghiêm giọng hỏi:

– Bộ em không hỏi gì vụ tiền nhà sao?

– Hỏi chứ sao không!

Chuyên rụt cổ:

– Mày trả lời sao?

Nhiệm rút vai:

– Thì móc tiền ra trả chứ trả lời sao!

Chuyên trố mắt:

– Tiền đâu mà trả?

– Thì tiền chợ chứ tiền đâu!

Chuyên và Mẫn đều giật thót:

– Chết mẹ!

Nhiệm khịt mũi:

– Chết thì thôi chứ biết làm sao bây giờ! Chưa trả xong tiền nhà, ai dám vác mặt đi mượn dầu!

Chuyên thở dài:

– Tưởng mày tài giỏi làm sao chứ ai dè! Vậy mà nãy giờ cứ tán dóc!

Nhiệm gãi đầu:

– Nhưng mà tao có hát cho em nghe thật…

– Thôi đi!

– Thật mà! Tao hát bài “đời sinh viên nghèo lắm em ơi, mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu chăn…”.

Chuyên cắt ngang:

– “Thiếu ăn” chứ “thiếu chăn” gì!

Nhiệm sờ túi, chép miệng:

– Tụi mày đừng lo! Tao còn tiền đi chợ bốn ngày nữa !

Mẫn bỗng reo lên:

– Ồ, vậy là khỏe re! Bốn ngày nữa thì tao lãnh tiền chỗ em Thu Thảo rồi!

Nhiệm liếc Chuyên:

– Mày thấy chưa! Ông bà đã nói “cùng thời tắc biến, biến thời thông”. Có gì đâu mà phải hoảng lên!

– Chuyện ăn uống hàng ngày, không hoảng sao được!

Vừa nói, Chuyên vừa vớt hột vịt ra chén. Anh gọi Mẫn:

– Lại lột vỏ phụ với tao đi mày! Ăn lẹ, tối nay tao còn phải đi học.

– Học gì?

– Thì học Anh văn.

– Mày học tối thứ hai kia mà?

– Tối mai nhà trường sửa chữa hệ thống điện nên dời buổi học lại tối nay.

Nhiệm ngồi đằng bàn, hắng giọng chen vào:

– Tiếng “Anh” để cho bọn con gái học, tụi mình chỉ cần học tiếng “Em” thôi!

Chuyên “xì” một tiếng:

– Tiếng “Em” cần quái gì học!

Nhiệm cười hì hì:

– Không học, làm sao đi mượn dầu được mày!

Vừa nói, anh vừa xới cơm ra chén. Đúng lúc đó, bản “Money, money, money” của nhóm ABBA vang lên từ chiếc “Panasonic” khiến cả ba đều bật cười.

Chương 04

Chuyên đăng ký học tiếng Anh ban đêm chủ yếu vì mê âm nhạc nước ngoài. Cách đây gần một năm, đến chơi nhà một người bạn, Chuyên đã mê mẩn khi lần đầu tiên nghe nhóm ABBA chơi các bản “Happy New Year”, “Ring Ring”, “Chiquitita”…, nhất là các giọng nữ của Agnetha Faltskog và Annifrid Lyngstad. Từ đó, anh quyết tâm sắm một cái cassette.

Dành dụm mấy tháng trời được một món tiền kha khá, Chuyên rủ Nhiệm và Mẫn đi lang thang sục sạo các cửa hàng bán đồ cũ. Sau một ngày lê tha hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác đến mỏi nhừ người, cả ba khuân về căn gác trọ chiếc “Panasonic” cũ kỹ còn toòng teng mảnh giấy nhỏ, ghi “chất lượng 80%”. Món tiền trong túi không cho phép Chuyên mua một chiếc máy tốt hơn, nhưng dù sao Chuyên cũng rất hài lòng vì đó là món tài sản “đáng giá” duy nhất của ba anh em.

Những ngày sau đó là những ngày lùng sục băng nhạc. Chuyên tha về nhà đủ thứ trên đời: Beatles, ABBA, Boney M., Modern Talking, Wham, Capenter, Scorpions, Beegees… Mua hết tiền của mình, Chuyên vay tiền của Nhiệm. Anh thu thập các băng nhạc một cách say sưa đến nỗi Nhiệm phải bực mình tuyên bố:

– Thôi, đủ rồi! Tao không ày m


The Soda Pop