Polaroid
Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng

Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng

Tác giả: Trang Trang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321784

Bình chọn: 7.00/10/178 lượt.

ng trĩu nói: “Họ đang đợi tôi cúi đầu đây. Chẳng qua là Giang Du San muốn chơi một vố cho bõ tức, cô ta cũng chẳng có tâm trạng nào để lấy em nữa đâu. Em chỉ thấy Hy Hy vô tội quá, tức điều này mà thôi. Đi thôi, em sẽ về nhà. Đại trượng phu vừa phải biết nhẫn nại vừa phải biết chờ thời cơ xông lên, Hàn Tín còn có thể chụ được nỗi sỉ nhục chui qua háng, tôi đã là cái gì”.Lần đầu tiên trong đời, Mạnh Thời cảm nhận được âm thanh trống rỗng khi lắc vòng chuông đồng bên ngoài cửa nhà Gianh, âm thanh vượt qua thời gian không gian đó đã đưa anh trở lại tơhì cổ đại xa xưa. Bao nhiêu đôi trai gái yêu nhau phải cách trở vì bức tường ngăn cách lớn, phải phục tùng trước sự lộng quyền của cha mẹ.Anh đứng thần thờ chờ chú Tần ra mở cửa, trong đầu mải suy nghĩ, không biết đang nghĩ đến tận đâu đâu.“Thiếu gia, cậu về đúng lúc quá, lão gia và phu nhân đang ăn tối trong đình mát.” Chú Tần nhìn thấy anh, trong lòng đã hiểu.“Chú đừng gọi cháu là thiếu gia.” Sau khi thốt ra câu này, Mạnh Thời sải bước về phía sân sau.Chú Tần cau mày, quay người đóng cửa, thở dài một tiếng.Mạnh Thời bước đi như bay, mặt trời đã xuống núi, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống sân rất đẹp. Cửa ngoài đình mở, cha mẹ tôn trọng nhau như khách, vừa ăn vừa nói chuyện rất thân mật. Mạnh Thời nhớ đến Phùng Hy trong trại giam, tim đau nhói.Mẹ Mạnh Thời lộ rõ vẻ vui mừng, đứng dậy nói: “Thời về rồi hả con, để mẹ đi lấy thêm bộ bát đũa nữa!”Mạnh Thời đứng yên một chỗ, nhìn theo dáng mẹ bước nhanh về phía bếp, bóng mà mất hút sau cây hoa quế. Anh nhìn cha cười: “Cha giải quyết được việc này không? Cha bắt con làm việc gì cũng được bắt con ngày mai cầu hôn với Giang Du San cũng được. Con đầu hàng!”Mạnh Thụy Thành cau mày, nói: “Ngồi xuống ăn cơm, nói linh tinh chẳng ra đầu ra cuối gì vậy!”Mạnh Thời yên lặng ngồi xuống, thấy mẹ cầm bát đũa đến, anh đón lấy, chỉ ăn mà không noing gì, ăn được hai miếng đã không muốn ăn nữa. Mạnh Thời thực sự không thể nuốt được nữa, anh đặt bát đũa xuống nói: “Cô ấy ở trong trại giam, con không nuốt nổi.”Mạnh Thụy Thành chậm rãi nói: “Xem xem, đã vào trại giam rồi đấy!”Thái độ của ông khiến Mạnh Thời không thể nhịn được nữa. Mạnh Thời cười khẩy nói: “Không phải cha mẹ đều mong cô ấy ngồi tù đó sao? Cha được thỏa nguyện rồi nhé!”Mạnh Thụy Thành buông đũa xuống, nghiêm giọng quát: “Con nói lăng nhăng gì vậy! Thế nào là cha mẹ mong cô ấy ngồi tù? Con ngớ ngẩn à?”Không nhìn thấy con trai nổi tính bướng cãi lại như trước kia, Mạnh Thụy Thành có phần hơi bất ngờ. Mạnh Thời nói xong lại thấy hối hận, tay cầm chén rượu cố kìm chế.Mạnh Thụy Thành nhìn thấy Mạnh Thời cố chịu nhịn, nghĩ đến cậu con trai từ trước đến nay trời không sợ, đất không sợ, thấy con trai bị ép đến mức này, lại có phần thương. Ông dịu giọng: “Đã gặp Phụ Minh Ý chưa?”Ông không nhắc đến Phụ Minh Ý còn đỡ, vừa nhắc đến liền như động vào dây thần kinh của Mạnh Thời, khiến anh lập tức nổi khùng. Anh đập mạnh chén rượu xuống đất, vỡ tan tành. Mạnh Thời đã tỉnh táo rồi, anh nhìn cha, ánh mắt hoàn toàn lạ lẫm. “Con biết. Cha đã hứa đem lại cái lợi gì đó cho Phụ Minh Ý để anh ta và cha cấu kết với nhau làm những việc xấu xa!”“Thời con!” Mẹ Mạnh Thời nghe thấy câu đó lòng thắt lại. Tại sao Mạnh Thời có thể nói cha mình như vậy?Mạnh Thụy Thành tức sôi máu lên, hầm hầm đập bàn quát: “Đồ mất dạy! Nuôi mày bao nhiêu năm toi công! Chú Tần đâu!”Mạnh Thời đứng dậy, sắc mặt sa sầm, các nét trên mặt đanh lại như đá, “Chẳng qua là con yêu một cô gái đã từng ly hôn, cô ấy đã làm điều gì sai? Con có gì là sai? Cha còn định gọi chú Tần đến xử lý con như ngày xưa? Không đánh được con cũng phải đánh! Đánh chết con coi như cha chưa từng đẻ ra con! Đánh chết con con cũng phải lấy cô ấy!”Mặt Mạnh Thụy Thành đỏ rực, tay run run chỉ vào Mạnh Thời một hồi lâu không nói được lời nào. Mẹ Mạnh Thời sợ đến mức không biết làm gì, nhìn con trai rồi lại nhìn sang chồng, luống cuống không biết nên khuyên ai trước.Chú Tần lặng lẽ đến bên sau lưng Mạnh Thời, lạnh lùng nói: “Thời ạ, cháu đã làm cho cha cháu thực sự đau lòng! Tại sao cháu không hỏi cho ra lẽ lại quát tháo cha mẹ như vậy?”Đôi mắt Mạnh Thời đã hằn lên những tia máu đỏ. Anh trợn mắt nhìn chú Tần, cổ họng nghẹn lại, giọng lạc đi: “Cha mẹ đều coi trọng thể diện, thể diện nhà họ Mạnh! Cha mẹ có bao giờ nghĩ đến con không? Nghĩ đến cô ấy không? Cô ấy đã từng ly hôn, nhưng cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời biết bao. Cha mẹ có biết cô ấy đang ở đâu không? Ở trại tạm giam! Cái nơi với bao đầu bò đầu bướu đó! Phụ Minh Ý, nhà họ Giang, và cả cha mẹ nữa, tất cả đều mong cô ấy ngồi tù đúng không? Cha mẹ bảo con phải nói năng cẩn thận, đúng không? Cô ấy là người yêu của con, cha mẹ bảo con phải nói năng tử tế như thế nào? Cha mẹ đã bao giờ nghĩ cho con chưa? Có biết con khổ sở đến mức nào không? Không phải vì cô ấy không tốt, không phải vì cô ấy ăn tiền phần trăm tham ô, mà chỉ vì cô ấy yêu con mà thôi!”Trong mắt có một chút gì nóng hổi trào ra, Mạnh Thời quay phắt đầu lại. Anh quay lưng vào cha mẹ bình tĩnh nói: “Con không năn nỉ cầu xin cha mẹ nữa, con đến nhà h