Polly po-cket
Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng

Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng

Tác giả: Trang Trang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322003

Bình chọn: 8.00/10/200 lượt.

c miếng như bánh đậu xanh, gà hấp lá sen, vịt hấp lá sen, mì tôm sốt lươn, cá chua ngọt… mà lòng vô cùng hậm hực. Cô tự bảo với lòng mình, đợi cô gầy đi, gầy đi…

Cô ở Hàng Châu hai ngày, vẫn kiên trì sáu giờ sáng tỉnh dậy, mặc quần áo thể thao chạy quanh Tây Hồ.

Lúc này đây khách du lịch quanh Tây Hồ rất ít, sương giăng khắp hồ, hơi thở xen lẫn với bầu không khí trong lành, mát lạnh. Phùng Hy đang chạy, thỉnh thoảng lại gặp người dậy sớm chạy thể dục, hai bên tươi cười chào nhau.

Phía trước có một người đang chạy, bộ quần áo thể thao màu đen, bước chạy chắc nịch, gương mặt điển trai, vừa nhìn đã thấy chạy qua góc đường. Phùng Hy vừa chạy vừa ngoái đầu ra xem, người kia đã chạy xa rồi. Cô nghĩ, chắc chắn là cô nhìn nhầm, người đàn ông đó trông rất giống Mạnh Thời.

Phùng Hy lại đi chơi một ngày, chập tối mới về đến khách sạn. Vừa bước vào đại sảnh cô liền sững người, Phụ Minh Ý đang đứng trước quầy lễ tân, lưng quay về phía cô.

Anh mặc bộ quần áo complet màu tím than, dưới chân đặt một chiếc va ly, vừa nhìn là biết mới đến Hàng Châu. Tại sao anh lại biết cô ở khách sạn này? Phùng Hy vừa lùi lại vừa nghĩ. Cô không biết là mình đang vui hay đang sợ nữa, cô hoàn toàn né tránh theo bản năng, giác quan thứ sáu bảo với cô rằng hiện giờ tuyệt đối không được gặp anh.

Chắc chắn Phụ Minh Ý sẽ hỏi nhân viên quầy lễ tân số phòng của cô, biết cô chưa trả phòng chắc chắn sẽ đến tìm cô. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn bao năm trên thương thường, cô đã áp dụng phương châm lùi theo phản xạ.

Hành động diễn ra nhanh hơn những gì đang suy nghĩ trong đầu, Phùng Hy cấp tốc lùi ra khỏi cổng khách sạn. Mắt vẫn liếc nhìn quầy lễ tân, sợ Phụ Minh Ý bất ngờ quay đầu khiến cô không kịp né tránh.

Bỗng có người vỗ vai cô một cái, suýt nữa thì Phùng Hy hét lên. Quay đầu nhìn thấy Mạnh Thời đang cười rất tươi, cô giơ ngay ngón tay trỏ lên đặt lên môi ra hiệu im lặng, nghiêng người trốn vào chỗ tối dưới bóng cây, nén giọng nói: “Rời chỗ này đã rồi tính sau”.

Mạnh Thời nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thấy Phùng Hy tỏ vẻ sốt ruột, bèn rảo bước nhanh tới, nghĩ một lát rồi đi theo cô.

Phùng Hy vẫy một chiếc taxi, cúi người lên xe ngay, đang định bảo lái xe đi nhanh thì sực nhớ ra Mạnh Thời vẫn đang ở bên vệ đường, bèn nói với vẻ ngại ngùng: “Tìm chỗ nào ngồi nhé?”.

Cô chỉ mong Mạnh Thời từ chối, thế nhưng chỉ một giây sau Mạnh Thời đã chui vào xe ngồi ở hàng ghế sau, nhắc lái xe thay cô: “Đến đường Bắc Sơn”.

Lúc đẩy cửa vào, cô nghe thấy tiếng cười và tiếng nhạc ở bên trong. Phùng Hy lùi một bước, nhìn lên tấm biển, đúng là quán cà phê thật, cô còn tưởng mình đang vào một quán bar.

“Bạn anh mở”. Mạnh Thời đứng ở cổng giải thích.

Phùng Hy liền cười, theo anh đi vào bên trong. Đập vào mắt là trên chiếc bàn gần quầy lễ tân, một cô gái tóc dài đang vừa nhấc chiếc váy dài nền trắng hoa xanh nhảy điệu flamenco. Dưới chiếc váy là cặp cổ chân trắng nõn nà đeo một chiếc dây chuyền có chuông nhỏ, tiếng giày gõ vào mặt bàn nghe rất vui tai. Váy dài xòe ra, trông rất hấp dẫn, nụ cười rạng rỡ ngự trên môi của cô gái khiến ai cũng cảm thấy ngất ngây.

Tất cả mọi người đều vây quanh cô gái vỗ tay, tiếng cười, tiếng huýt sáo vang lên từng hồi.

Phùng Hy tròn mắt đứng xem, bầu không khí náo nhiệt này đã khiến cô trở nên bình tĩnh hơn.

Mạnh Thời lên tiếng chào đám bạn rồi đưa Phùng Hy vào ngồi ở một góc, cười nói: “Bọn họ đang chơi, để anh đi đun cà phê nhé, em thích uống loại nào?”.

“Ngoài cà phê Cappuccino và cà phê Viennese, còn lại đều được”. Phùng Hy không thích cà phê có bọt sữa.

Mạnh Thời khẽ cười, một lát sau anh đã bưng ra hai cốc cà phê Santos của Braxin.

Phùng Hy không cho đường, uống một ngụm lớn. Song song với việc cảm nhận vị đắng, mùi thơm thuần khiết của cà phê đã kích thích thần kinh của cô. Cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc này mới cười và nói: “Sao anh cũng ở Hàng Châu?”.

Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên: “Việc làm ăn, anh buộc phải đi một chuyến. Buổi sáng lúc chạy bộ có nhìn thấy em, giải quyết xong việc thì đến tìm em”.

“Làm sao anh biết em ở khách sạn nào được?”

“Đường Nam Sơn, khách sạn nằm bên bờ Tây Hồ không nhiều”.

Người mà buổi sáng cô gặp hóa ra lại đúng là anh, anh nhớ kỹ thật. Phùng Hy nhủ thầm trong bụng, cảm thấy thế giới này quá khó bé, quá nhiều chuyện trùng hợp lạ lùng. Cô bê cốc cà phê lên uống một ngụm thật lớn.

Trên đường đi cô đã tắt điện thoại di động, bây giờ đã bình tĩnh trở lại, vừa nghe Mạnh Thời giới thiệu bạn bè anh và chủ nhân của quán cà phê này, vừa suy nghĩ không hiểu Phụ Minh Ý đến đây để làm gì.

Tám năm đã trôi qua, dường như thói quen thích tạo sự bất ngờ cho cô của Phụ Minh Ý không hề thay đổi.

Sau khi yêu Phụ Minh Ý không lâu là đến sinh nhật của Phùng Hy. Hôm đó trời mưa như trút nước, ngoài ký túc xá không còn thấy ai đi lại. Phụ Minh Ý học ở trụ sở chính, cách địa điểm mới mà cô học rất xa. Phùng Hy không thể ngờ rằng Phụ Minh Ý sẽ đến, tưởng anh sẽ gọi điện thoại, nhắn tin là cùng. Mãi cho đến khi Phụ Minh Ý đi xe đạp, người ướt từ đầu đến chân xuất hiện ở ký túc xá, Phùng Hy mới x