Disneyland 1972 Love the old s
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Thanh Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325560

Bình chọn: 8.5.00/10/556 lượt.

đi tắm sao? Đã muộn thế này.”

“Không chê ta bẩn sao? Hai ngày không tắm rồi.” Đoàn Chính Trung nói xong, hỏi:“Dân chúng trong thành làm sao?”

“Chờ chàng trở về rồi nói.”

“Ừ.” Đoàn Chính Trung đi tới cửa, đứng lại, quay đầu.

Cầu Mộ Quân cúi đầu cười, đi lên cầm quần áo trên tay hắn, tay kia thì để vào trên tay hắn, để hắn dắt tay đi đến bể.

Nàng ngồi xổm bên cạnh ao, cầm khăn nhẹ nhàng lau từng li từng tý cho hắn.

Nhìn gáy hắn, lưng hắn, Cầu Mộ Quân bỗng chốc có một ý nghĩ kì lạ. Trên mặt lén hiện lên một chút hồng, để không nghĩ đến cái đó nữa, nàng tìm đề tài nói:“Về sau không được như vậy nữa, uống nhiều rượu như vậy sẽ có hại đến cơ thể.”

“Ừ.” Đoàn Chính Trung đáp ứng.

“Còn có, Vi Vi có thai, chàng biết không?”

“Ừ.”

“Nguyệt Nhi thật xinh đẹp, trưởng thành không biết mê chết bao nhiêu người!” Cầu Mộ Quân còn nói thêm.

“Ừ.”

“Chàng có thể đừng cứ ‘Ừ được không?” Cầu Mộ Quân không vui nói.

Đoàn Chính Trung đè tay nàng đang lau trước ngực hắn, ngẩng đầu, một bàn tay giữ đầu nàng, hôn lên môi nàng.

NGOẠI TRUYỆN (56)

Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, ném khăn trong tay cho hắn, đứng lên nói:“Tắm xong tự mình mặc quần áo rồi đi ra.”

Lần trước cũng vậy, hắn kéo nàng vào bể, ở trong nước…… Ép buộc nàng nửa đêm, mệt đến nỗi đánh mất nửa cái mạng không nói làm gì còn để cho mọi người trong phủ biết bọn họ ở bể đến nửa đêm! Muốn giở lại chiêu cũ sao, đừng hòng.

Đoàn Chính Trung yên lặng tự tắm nốt, mặc xong quần áo, cùng nàng trở về phòng.

“Buổi chiều, ta thấy dân chúng trong thành đang sửa đình bên đê, nói là muốn tưởng niệm Cố đại nhân.” Cầu Mộ Quân nói.

Tay Đoàn Chính Trung đang cởi quần áo bỗng dừng lại, yên lặng rất lâu sau đó “ừ” một tiếng.

“Chàng…… Không tham gia cùng sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Đoàn Chính Trung lạnh nhạt nói:“Đâu có liên quan gì tới ta.”

Cầu Mộ Quân cúi đầu, cái mũi xon xót.

Nàng biết, hắn sẽ không nhắc đến chuyện có liên quan đến Cố gia, cả đời cũng sẽ không, giống như hắn không nói cho nàng chuyện Thích Ngọc Lâm vậy.

Nhưng nàng cũng biết, hắn đặt phụ thân ở trong lòng, giống như nàng cũng đặt cha chồng của nàng ở trong lòng.

Nếu hắn muốn nàng không lo nghĩ không sầu khổ, ngây thơ vui vẻ hạnh phúc, vậy nàng sẽ tiếp tục hạnh phúc không lo nghĩ của nàng.

Nàng chậm rãi tiến lên, từ sau lưng ôm lấy hắn.

Đoàn Chính Trung cầm tay nàng, tách ra, sau đó xoay người nhìn nàng.

Nàng ngẩng đầu, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng liếm.

Hắn hé miệng, bắt được cái lưỡi của nàng, thuận tiện lại đưa lưỡi của mình vào miệng nàng.

Một bàn tay đã sớm chui vào tận bên trong cùng quần áo của nàng, nắm lấy nơi mềm mại trắng như tuyết của nàng.

“Ưm……” Nàng sắp đứng không nổi rồi.

Tay nâng eo nhỏ của nàng từ từ trượt xuống cách lớp quần áo xoa mông của nàng.

Nàng sợ mình đứng không nổi, cuống quít ôm lấy cổ hắn.

Hắn hơi đẩy nàng ra, cúi đầu, ngậm lấy hạt anh đào màu hồng trước ngực nàng.

Nàng ôm hắn, cảm thấy thân thể dần dần yếu đuối, hơi thở không chịu khống chế càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng.

Tay hắn từ ngực đi xuống mơn trớn bụng nàng, sau đó chui vào trong tiết khố của nàng.

“A –” Nàng phản xạ có điều kiện run lên, khép hai chân lại.

Đoàn Chính Trung đứng lên, lại dán sát vào môi nàng, nói:“Mở ra.”

Nàng cứng lại một chút sau đó chậm rãi thả lỏng, mở hai chân ra một chút.

Chỉ là một chút khe hở, hắn liền chui vào, xua nắn nàng. Chạm đến trắng mịn ẩm ướt, hắn mỉm cười, kích thích khắp nơi trên thân thể nàng.

“Tướng công, đừng……” Nàng yêu kiều gọi to một tiếng.

NGOẠI TRUYỆN (57)

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, động tác càng nhanh.

“Không…… Đừng mà……”

Nàng cảm thấy hai tay đang ôm hắn đã không còn sức, sắp ngã xuống đất mất.

Hắn đột nhiên ngừng lại, chậm rãi rút tay ra.

“Chúng ta làm cái khác.” Hắn nói bên tai nàng.

Mặt Cầu Mộ Quân ửng hồng, sau đó bị hắn ôm lên trên giường.

Ngựa quen đường cũ cởi quần áo của nàng, trong tiếng kêu hoảng sợ của nàng hắn nâng lên ** tiến vào cơ thể nàng.

Sau kích tình mãnh liệt, trong lúc nàng co rút cảm thấy hắn rút khỏi cơ thể mình. Nàng mở mắt ra, trong tầm mắt mờ mịt vừa vặn thấy hắn đem bạch dịch nóng cháy phun lên bụng mình.

“Ta muốn có con……” Nàng vô lực nói.

“Có gì hay mà muốn”

Nàng cắn cắn môi, nhớ tới Nguyệt nhi xinh đẹp nhà Thích Vi, không thuận theo nói: “Lại đến một lần, không cho chàng rút ra.”

Hắn nhìn nàng, đột nhiên ôm chặt nàng, nói: “Lời này của nàng thật đúng là mê người, nhưng lại lợi dụng ta.”

“Chàng cho ta đi, tướng công. . . . . .”

“Cho nàng cái gì?” Hắn lại hôn nàng.

“Con gái. . . . . .”

“Không được trả lời là con gái.”

“Vậy thì là cái gì? A –”

Tiếng chim hót líu lo truyền đến, Đoàn Chính Trung mở mắt trong ánh mặt trời.

Không ngờ trời đã sáng bảnh rồi.

Mấy năm nay, hắn càng ngày càng tham ngủ, càng ngày càng thích an nhàn.

Hơi hơi nghiêng đầu, chạm đến mái tóc của Cầu Mộ Quân. Nàng ôm cánh tay hắn, mặt áp sát vào cánh tay hắn còn đang ngủ rất say.

Thê tử……

Thê tử của hắn…… Người con gái năm hắn mười ba tuổi không thèm để mắt đến. Người con gái khi hắn vén khăn voan sợ tới mức run lên, tự mình khó bảo toàn c