80s toys - Atari. I still have
Quá yêu

Quá yêu

Tác giả: Lê Tư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325655

Bình chọn: 10.00/10/565 lượt.

m Thịnh Hi vội vàng ngăn em gái lại.

“Vậy mời cô không cần mua thêm quần áo cho con gái tôi. Cô muốn nghĩ thế nào là chuyện của cô, không liên quan đến chúng tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt không khách khí trả lời.

“Chị nghĩ rằng tôi nguyện ý đến đây à? Nếu không phải mẹ muốn, tôi chẳng thèm đến nhìn cái bộ mặt mẹ kế của chị. Chúng tôi muốn mẹ vui vẻ một chút mới đến.” Lâm Cửu Nguyệt vứt bỏ cả hình tượng, bùng nổ bất mãn với Lưu Ỷ Nguyệt.

“Cửu Nguyệt! Câm miệng!” Lâm Thịnh Hi quát lớn.

“Để cô ta nói, có lẽ cũng nhẫn nhịn lâu rồi!” Ngược lại, Lưu Ỷ Nguyệt lại hoàn toàn bình tĩnh, thản nhiên nói.

“Đúng, tôi nhịn chị lâu lắm rồi!” Lâm Cửu Nguyệt không phủ nhẫn, “Mỗi lần mẹ gặp chị về đều khóc rất lâu. Chị dựa vào cái gì? Lúc nào chúng tôi đến cũng là cái vẻ mặt ấy, giống như ai cũng nợ chị tám trăm vạn không bằng! Chị có gì khác người chứ?”

“Cửu Nguyệt! Đủ rồi! Về nhà!” Lâm Thịnh Hi tiến lên giữ chặt Lâm Cửu Nguyệt, không để cô nói lung tung nữa.

“Không! Em muốn nói! Chị ta không phải ỷ vào chuyện quá khứ sao? Ỷ vào chuyện mẹ bỏ rơi chị ta, muốn được bồi thường, cũng không nhìn xem chính mình là cái loại đạo đức gì, đại học thì chưa tốt nghiệp, còn bị đàn ông bao nuôi, ngay cả mang thai cũng bị sảy, nếu không có cha mẹ, Lâm Tây Canh sẽ lấy chị ta sao? Lâm gia muốn có người vợ như chị ta sao? Còn lâu mới có cửa!” Lâm Cửu Nguyệt như trút hết căm hận trong lòng.

“Cửu Nguyệt!” Lâm Thịnh Hi lớn tiếng gọi.

“Gọi gì mà gọi! Vốn là vậy! Em biết, cái gì em cũng biết, tuy mọi người không nói với em, nhưng em biết hết! Là cha đi tìm Lâm Đông Dương, đồng ý tài trợ tài chính cho Lâm thị, nhưng điều kiện là Lâm Tây Canh phải lấy chị ta! Bằng không, với điều kiện của Lâm Tây Canh việc gì phải là chị ta!” Lâm Cửu Nguyệt chỉ vào sắc mặt trắng bệch của Lưu Ỷ Nguyệt, hung hăng nói.

“Chị, mọi chuyện không phải như vậy, chị đừng nghe nó nói!” Lâm Thịnh Hi nhìn về phía Lưu Ỷ Nguyệt, cô không tỏ thái độ gì, chỉ có ánh mắt lạnh như băng.

Cửa nhà khẽ mở, Lưu Ỷ Nguyệt đờ đẫn quay đầu, Lâm Tây Canh đột nhiên đứng đó. Ánh mắt cô lướt qua những người này, đột nhiên cảm thấy mình buồn cười cỡ nào, thì ra tất cả đều không thuộc về cô.

Cả người cứng nhắc nặng nề đi về phía cánh cửa, tới nơi, cô dừng lại vài giây, ánh mắt rơi xuống mặt Lâm Tây Canh, khóe môi khẽ nhếch, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thể thành lời.

“Em đi đâu vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nhấc chân, Lâm Tây Canh vội vàng giữ khuỷu tay cô lại, hỏi.

“Không biết…” Lưu Ỷ Nguyệt si ngốc nhìn hành lang rỗng tuếch bên ngoài, thì thào tự nói.

Cô giũ tay Lâm Tây Canh ra, rời khỏi căn nhà này, trong tai đều là tiếng khóc của bé.

“Cô em vợ, tôi thật muốn cám ơn cô!” Lâm Tây Canh xoay người, nhìn Lâm Cửu Nguyệt, nghiến răng dằn từng chữ. Lúc này, Lâm Cửu Nguyệt cũng ngây người, nhưng bát nước hất đi không thể thu lại được nữa!

“Anh rể, làm sao bây giờ?” Lâm Thịnh Hi hỏi.

Lâm Tây Canh không để ý đến hai anh em họ, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, một phút sau cầm áo khoác và túi xách của Lưu Ỷ Nguyệt ra.

“Thịnh Hi, cậu đi theo cô ấy đi! Chỉ sợ lúc này tôi nói gì cô ấy cũng không chịu nghe, cố gắng sắp xếp cho cô ấy nghe điện thoại.” Lâm Tây Canh nhét mấy thứ vừa lấy vào tay Lâm Thịnh Hi, nói.

“Được, em đi ngay!” Lâm Thịnh Hi vội vàng chạy về phía cửa.

“Còn cô, về nhà đi! Tôi thật sự không muốn nhìn cô.” Lâm Tây Canh quay lại nói với Lâm Cửu Nguyệt vẫn còn đang sững sờ đứng đó.

CHƯƠNG 68: SAI LẦM

Lưu Ỷ Nguyệt choáng váng chạy vào thang máy, ấn xuống tầng một. Cánh cửa thang máy sáng bóng, trong đó là một gương mặt nhợt nhạt, khóe mắt đỏ hoe, quần áo đơn bạc, trên chân chỉ có một đôi dép lê. Cô cắn môi nhìn bóng mình. Thế này đã là gì? Chuẩn bị chu toàn cỡ nào cũng không nghĩ sẽ rời đi lúc này, chẳng lẽ còn hy vọng người khác đuổi theo nữa sao?

“Lưu Ỷ Nguyệt, mày mệt mỏi không?” Cô cúi đầu tự hỏi.

Lê dép đi trên đường tiểu khu, tiếng dép quẹt vào mặt đất “Loẹt, quẹt, loẹt, quẹt…”, đầu óc Lưu Ỷ Nguyệt nặng trĩu hoàn toàn không cảm nhận được gì, tùy tiện ngồi xuống một băng ghế, trước mặt là khu vui chơi bé hay đến. Lúc này, nhà ai cũng đang vui vẻ cơm tối hoặc xem TV, khu vui chơi vô cùng vắng vẻ, chỉ có chiếc lá rụng trên mặt đất, không ngừng xoay tròn trong gió.

“Ai!” Tiếng thở dài phát ra từ lồng ngực, cô co người lại, ngơ ngác ngồi đó.

Cụp mắt, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay mình, buông lỏng, nắm chặt, buông lỏng, nắm chặt, lại buông lỏng, lại nắm chặt. Buông lỏng thật dễ dàng, nhưng muốn nắm chặt lại phải dùng sức, đạo lý đơn giản như vậy sao đến bây giờ cô còn chưa thông suốt?

Cô dạo qua cõi đời này lâu như vậy cũng chỉ muốn nắm giữ được thứ gì đó, nhưng kết quả cái gì cũng không nắm được, quay đi quay lại chỉ là công dã tràng. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nhớ đến một câu truyện ngụ ngôn trước đây, con gấu tách bắp ngô, tách một hạt ném một hạt, cứ thế nửa ngày, cuối cùng con gấu phát hiện trên tay mình vẫn chỉ còn cùi ngô khô khốc.

Quay đầu nhìn lại quá khứ, không ngừng nhớ về những chuyện trước đây, cô muốn nghĩ xem, rốt cuộc mình đã rẽ sai ngã rẽ nào.

Nếu, không làm