Pair of Vintage Old School Fru
Quá yêu

Quá yêu

Tác giả: Lê Tư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326690

Bình chọn: 8.00/10/669 lượt.

n Kì, Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, mới có mấy tháng mà cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước là một cô gái không biết đau buồn, bây giờ là người mang vẻ mặt ưu sầu, nhưng lại càng thêm thuần khiết, rung động lòng người.

“Lưu thư kí, xin chào.” Ngô Nhân Kì cười chào Lưu Ỷ Nguyệt. Không hiểu sao, cô có ấn tượng rất tốt với người thư kí nào.

“Ngô tiểu thư, xin chào.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên.

“Lần này tôi có hẹn trước.” Ngô Nhân Kì cười, nói.

“Đúng vậy, mời vào.” Lưu Ỷ Nguyệt nở nụ cười, xoay người gõ cửa, nghe tiếng trả lời bên trong, cô mở cửa, nghiêng người cho Ngô Nhân Kì đi vào.

Ngô Nhân Kì bước văn phòng của Lâm Tây Canh. Anh đang ngồi sau bàn làm việc, thấy cô vào liền nói, “Đến đây, Kì Kì.”.

“Vâng.” Ngô Nhân Kì ngồi xuống sô pha.

“Thư kí Lưu, pha một chén hồng trà.” Lâm Tây Canh nói với Lưu Ỷ Nguyệt đang đứng ở cửa. Cô nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị.

Ngô Nhân Kì lấy từ túi xách ra một túi giấy nhỏ, “Đây là các kiểu dáng thiệp mời, anh xem đi.” Cô nói với Lâm Tây Canh.

“Em chọn là được rồi, anh thì thế nào cũng được.” Lâm Tây Canh nói vậy nhưng vẫn nhận lấy túi giấy, lấy thiệp mời ra, “Nhiều vậy sao?” Anh cười nói với Ngô Nhân Kì.

“Đúng vậy, cho nên em không quyết định được, mới đem đến cho anh xem.” Ngô Nhân Kì trả lời.

Lưu Ỷ Nguyệt bưng trà vào văn phòng, cô thấy rất nhiều thiệp mời ở trên bàn trà. Lâm Tây Canh cùng Ngô Nhân Kì đang kề sát đầu thảo luận. Cô đi lên phía trước, “Ngô tiểu thư, trà của cô.”

“Cám ơn, bừa bộn quá!” Ngô Nhân kì vội thu dọn một chút, chừa ra một chỗ để Lưu Ỷ Nguyệt đặt chén trà. Lưu Ỷ Nguyệt dang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, Ngô Nhân Kì đột nhiên gọi cô lại, “Lưu tiểu thu, cô tư vấn cho tôi một chút đi. Tôi không biết chọn thế nào.”

Lưu Ỷ Nguyệt sửng sốt, chớp mắt, Lâm Tây Canh chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục quan sát.

“Tôi sao? Ngô tiểu thư, tôi cũng không có kinh nghiệm.” Lưu Ỷ Nguyệt cười nói.

“Không cần kinh nghiệm. Tôi chỉ cần biết, dựa trên quan điểm của cô, cô thích kiểu nào.” Ngô Nhân Kì chỉ chỉ bản mẫu trên bàn, Lâm Tây Canh ngồi cạnh cũng không có ý phản đối.

“Này, này, còn có cái này.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ vào các bản mẫu, Ngô Nhân kì lấy các mẫu mà cô chỉ đặt ở một bên.

“Sở thích của cô và anh Tây Canh tương tự nhau, đúng không? Anh Tây Canh, anh thích các mẫu này không?” Ngô Nhân Kì cười nói với Lâm Tây Canh. Lâm Tây Canh không thể phủ nhận, đành gật đầu. Lưu Ỷ Nguyệt cảm thấy xấu hổ, thế này là thế nào? Cô liếc mắt nhìn Ngô Nhân Kì, nếu cô ấy biết mục đích của cô khi tới đây, nếu cô ấy biết chuyện cô cùng Lâm Tây Canh tối hôm đó, cô ấy còn có thề ngồi yên ở đây không? Còn có thể thoải mái nói chuyện với cô như thế không?

“Tôi xin phép ra ngoài!” Lưu Ỷ Nguyệt nói xong, vội vàng đi ra ngoài, không khí như vậy làm cho cô thở không nổi.

Dường như cô có thể nghe rõ tiếng tim đập “thình thịch”, đây có gọi là có tật giật mình không? Lưu Ỷ Nguyệt tự giễu.

Nhìn đồng hồ, cũng sắp hết giờ làm việc, Lưu Ỷ Nguyệt quyết định chuyên tâm làm nốt công việc ngày hôm nay. Kì lạ chính là, từ khi nộp đơn từ chức đến nay, Lâm Tây Canh chưa bao giờ đề cập chuyện tuyển người mới, Lưu Ỷ Nguyệt cũng không tiện hỏi nhiều. Ngày nào cô cũng lặng lẽ làm việc, chờ đợi sẽ có một ngày thư kí mới đến bàn giao công việc.

Ngô Nhân Kì đi từ văn phòng Lâm Tây Canh ra, thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang chuẩn bị tan tầm, vội vàng đi lên, “Lưu tiểu thư, sau khi tan tầm cô có rảnh không?”

“Có việc gì vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu nhìn Ngô Nhân Kì.

“À! Nếu tối nay cô không bận, tôi mời cô ăn cơm.” Ngô Nhân Kì nói.

Lưu Ỷ Nguyệt tưởng mình nghe nhầm, sao cô ấy phải mời cô ăn cơm? Cô ấy biết chuyện gì sao? Lại nghĩ, chắc không đến mức ấy. Ngô Nhân Kì rất ít khi xuất hiện ở công ty, đến giờ cũng chỉ mới hai lần mà thôi. Huống hồ, cũng chưa có tin đồn gì về cô và Lâm Tây Canh…

“Tôi không bận.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu nói. Được rồi, binh đến tướng chặn, cô muốn nhìn xem ý đồ của vị Ngô tiểu thư này.

Nhưng người đơn thuần như Ngô Nhân Kì làm sao có ý đồ gì được, cô chỉ đơn giản muốn tìm một người trò chuyện thôi. Người nhà không thể nói, bạn bè không thể nói, lại càng không thể trực tiếp túm lấy một người xa lạ ở trên đường. Hôm nay, khi cô thấy Lưu Ỷ Nguyệt thì có chút xúc động. Có lẽ Lưu Ỷ Nguyệt khiến cô cảm thấy an tâm. Trực giác mách bảo, cho dù cô nói gì với Lưu Ỷ Nguyệt, cô ấy nhất định sẽ giữ bí mật.

Hai người đi vào một quán ăn chay, chọn mấy món ăn đơn giản.

“Hy vọng cô sẽ thích hương vị ở đây.” Ngô Nhân Kì nói.

“Cám ơn, tôi rất thích, rất thanh đạm.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

Không khí vẫn cứ nhạt nhẽo như vậy, hai người chỉ im lặng ăn cơm, không ai biết phải bắt đầu thế nào.

“Lưu tiểu thư nhất định rất tò mò vì sao tôi lại mời cô ăn cơm?” Ngô Nhân Kì buông đũa, nói với Lưu Ỷ Nguyệt.

Nghe Ngô Nhân Kì nói, Lưu Ỳ Nguyệt cũng buông đồ ăn trong tay, bưng chén trà lên trước mặt uống một ngụm rồi lẳng lặng chờ đợi cô ấy nói tiếp.

“Tôi vẫn muốn cám ơn cô, chính là sự việc lần trước, hơn nữa, … thật ra tôi muốn tìm một người để trò chuyện mà thôi.” Ngô Nhân Kì cười ngượng ngùng, “Cô