
àm sao không có, hơn nữa không chỉ một lần.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, gắp một miếng rau chân vịt bỏ vào miệng, cố ý nhai thành tiếng.
“Thì ra anh không phải bị thu phục bởi sắc đẹp của em, mà là bị dao của em làm khuất phục.” Lâm Tây Canh rung đùi đắc ý, Lưu Ỷ Nguyệt phì cười một tiếng, một bữa cơm mà có nhiều chuyện để cười.
Thời gian còn lại của ngày nghỉ, ngoại trừ đi mua đồ ăn, tản bộ sau khi ăn, hai người chỉ ở trong phòng, chỗ nào cũng không đi, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi. Càng vui vẻ thì càng ngắn ngủi, thời gian cứ vô tình chạy về phía trước, không chờ đợi ai.
Mấy ngày này, Ngô Nhân Kì hoàn toàn không biết tin tức gì của Lâm Tây Canh, mãi đến khi cô nhận được một tập ảnh. Người trong ảnh là anh, còn có, còn có, không ngờ lại là Lưu Ỷ Nguyệt. Ngô Nhân Kì một bụng nhục nhã túm chặt bức ảnh, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống hai người.
Bức ảnh được chụp trong đêm Giáng Sinh, trên bờ sông, trong xe của Lâm Tây Canh, hai người đang hôn nhau. Kỹ thuật chụp hình cực kỳ tinh tế, ngay cả trong bức ảnh, biểu tình của hai người cũng có thể rõ ràng đến từng sợi tóc.
Đêm bắn pháo hoa mừng năm mới, hai người vai kề vai đứng bên nhau, Lưu Ỷ Nguyệt còn khoác áo bành tô của Lâm Tây Canh. Ngô Nhân Kì tức giận đến phát run, chồng chưa cưới của cô ngay cả chụp ảnh cưới cũng không có thời gian, lại có thời gian ngắm pháo hoa với người khác. Người này không hề giống Lâm Tây Canh cô từng quen biết. Trong trí nhớ của cô, anh chưa từng lãng mạn với ai như thế.
Cô xem những bức ảnh kế tiếp, thấy họ tay trong tay đi chợ, mang theo túi lớn túi nhỏ từ siêu thị đi ra, ban đêm dưới ánh trăng nhàn nhã tản bộ. Nước mắt cô lã chã trên từng bức ảnh, Lâm Tây Canh keo kiệt không muốn cho cô cái gì, tất cả đều cho Lưu Ỷ Nguyệt. Người phụ nữ so với cô mọi thứ đều không bằng, lại có thể có được trọn vẹn Lâm Tây Canh.
Không khóc được nữa, Ngô Nhân Kì phát hiện vì anh nước mắt cô cũng đã cạn khô, nhưng rốt cuộc cô được gì chứ? Cô đã nhận được những gì? Cô thì thào tự nói.
Dần dần tỉnh táo lại, trong đầu Ngô Nhân Kì đột nhiên vang lên lời nói của Hạ Dương, “Kì Kì, đừng uổng phí sức lực, không có hôn lễ nào hết.”
Cô lấy di động gọi một dãy số, “Tôi muốn gặp anh.” Ngô Nhân Kì nói, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm, sáng như đuốc.
CHƯƠNG 38: PHÁT HIỆN
Khi Hạ Dương nhận được điện thoại của Ngô Nhân Kì, liền biết cô đã thấy ảnh chụp, mà kẻ chủ mưu không ai khác, chính là anh. Ngày ấy, sau khi nói chuyện với Lưu Ỷ Nguyệt ở quán bar, anh biết, nhất định Lâm Tây Canh đã động lòng. Thế nên, để chắc chắn, cũng là đề phòng Lưu Ỷ Nguyệt hối hận, anh liền tìm thám tử tư theo dõi hai người. Quả nhiên, không uổng công, cuối cùng anh cũng có được kết quả như ý.
Rửa ảnh xong, anh gửi một bộ cho Ngô Nhân Kì. Tuy biết rằng làm như vậy quá mức tàn nhẫn, nhưng thuốc đắng giã tật. Anh phải đánh thức cô, phải giáng cho cô một đòn thật mạnh. Anh muốn Ngô Nhân Kì hoàn toàn tỉnh mộng.
Hạ Dương hẹn Ngô Nhân Kì ở một quán trà yên tĩnh, trong phòng, anh lặng lẽ chờ cô.
Ngô Nhân Kì đi theo phục vụ, “Két” một tiếng, cửa phòng mở ra, cô trừng mắt nhìn Hạ Dương đang ung dung tự tại.
“Đến đây, ngồi đi. Em sao vậy? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt ấy?” Hạ Dương giả vờ không hiểu, vừa nói vừa rót trà vào chén, hương trà thơm mát nhất thời lan tỏa khắp phòng. “Ngồi đi! Có chuyện gì cũng ngồi xuống nói sau. Uống chén trà, hạ hỏa!” Anh chậm rãi nói.
Ngô Nhân Kì ngồi xuống, rút tập ảnh trong túi ra, giận dữ đập lên bàn, “Đây là anh làm đúng không?”
“Sao em biết là anh?” Hạ Dương cố ý hỏi.
“Tôi không phải con ngốc, ngoài anh ra còn ai vào đây nữa? Đây sao có thể là anh Tây Canh được?” Ngô Nhân Kì vừa nói vừa oán hận nhìn vẻ mặt vô tội của Hạ Dương.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn cô, đoạn nhìn xuống tập ảnh, “Kì Kì, khiến em trở thành kẻ ngốc không phải anh, là ai thì em tự biết.”
“Đừng tưởng làm vậy tôi sẽ biết ơn anh, ngược lại, tôi hận anh thấu xương!” Ngô Nhân Kì nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Được, em hận anh cũng được, còn tốt hơn cảm giác đánh mất em.” Hạ Dương nhún nhún vai, “Kì Kì, Hạ Dương trước mặt em là Hạ Dương chân thật nhất, không hề giả tạo, còn Lâm Tây Canh thì sao? Lâm Tây Canh em thấy và Lâm Tây Canh này giống nhau sao?” Hạ Dương gõ gõ tấm ảnh, nói.
Ngô Nhân Kì nhìn Lâm Tây Canh trong ảnh, tươi cười rạng rỡ, lại đau khổ phát hiện, anh chưa bao giờ cười như thế trước mặt cô. Anh sai? Hay cô sai? Sai ở đâu? Rõ ràng là anh cầu hôn cô, nhưng lại rõ ràng là anh phản bội cô. “Anh tuyệt đối trung thành với hôn nhân.” Nhớ tới lời Lâm Tây Canh từng hứa, Ngô Nhân Kì căm giận lắc đầu, thì ra chỉ là lời hứa rẻ tiền.
Nước mắt lại dâng đầy, rõ ràng đã ép mình không được khóc, nhưng vì sao nước mắt vẫn vô thức lăn dài.
“Kì Kì, đừng khóc, đừng khóc vì anh ta nữa. Anh ta không đáng.” Hạ Dương duỗi tay ra, nắm chặt tay Ngô Nhân Kì.
Cô ra lập tức giật ra, “Anh không cần giả mèo khóc chuột, mấy người đều không tốt đẹp gì, đê tiện! Anh cho là dùng thủ đoạn này tôi sẽ biết ơn anh, ngoan ngoan đi vào vòng tay anh