
h hơn. Anh giữ lấy cằm Sơ Vũ, bắt cô phải đối diện với mình, rồi hôn cô một cách thô bạo.
Sơ Vũ ra sức giãy giụa, cố gắng tránh nụ hôn của Tử Mặc. Cô cảm thấy rất sợ hãi. Lục Tử Mặc đẩy cô sát vào tường. Đôi môi của Lục Tử Mặc chà xát rồi rời khỏi môi Sơ Vũ, rồi trườn xuống phía dưới, cắn vào cổ cô. Một bàn tay của anh ta luồn vào vật vướng víu cuối cùng trên người Sơ Vũ.
“Lục Tử Mặc!”
Khi ngón tay của Lục Tử Mặc chạm đến nơi sâu kín nhất của Sơ Vũ, cô hét gọi tên anh ta. Thân thể cô dưới sự điều khiển Tử Mặc gần như uốn thành hình cung nghênh tiếp anh ta. Nước bắn xối xả vào mặt khiến mắt Sơ Vũ nhòa đi, không phân biệt rõ là nước tắm hay nước mắt. Sơ Vũ cảm thấy nỗi đau xé ruột xé gan và sự tuyệt vọng bao trùm bản thân. Cô không biết mình có thể làm gì, chỉ biết hét gọi tên người đàn ông đó.
Lục Tử Mặc đột nhiên dừng lại. Hơi thở của anh vẫn gấp gáp, đầu của anh vùi vào cổ Sơ Vũ. Sơ Vũ cứng người không thể động đậy. Sơ Vũ cảm thấy ngón tay của Tử Mặc vẫn ở nơi sâu kín trên thân dưới cô, nhưng anh ta không có động tác tiếp theo. Nước nóng chảy xuống thân của hai người. Yên lặng hồi lâu, Lục Tử Mặc cuối cùng ngẩng đầu nhìn Sơ Vũ, ánh mắt như muốn xuyên vào nơi sâu nhất trong lòng cô: “Hạt mưa nhỏ! Tại sao em lại kháng cự tôi?”
Hết chương 7
Chương 8-1: KHOẢNG CÁCH
Sơ Vũ không động đậy, cứng người nhìn Lục Tử Mặc. Anh trừng mắt nhìn cô, phảng phất như khống chế toàn bộ không gian có cô, khiến Sơ Vũ buộc phải hít thở không khí có mùi vị của anh. Sự tồn tại vừa chân thực vừa hư ảo của Lục Tử Mặc từng bước xâm nhập vào ý chí của Sơ Vũ, làm cho cô không có chỗ trốn tránh, trong lòng càng hỗn loạn hơn.
Lục Tử Mặc nhìn Sơ Vũ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng xuất hiện tia bỡn cợt. Nước nóng xuối xuống khiến Sơ Vũ khó lòng mở mắt. Lục Tử Mặc ép sát vào người Sơ Vũ. Chiếc áo sơmi trắng anh vừa mặc cũng ướt sũng, bó sát vào thân hình rắn chắc quyến rũ ngay trước mắt Sơ Vũ.
Lục Tử Mặc cúi đầu, tiến gần vào mặt Sơ Vũ, cô cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của anh. Ánh mắt và lời nói của anh ẩn dấu sự mất kiên nhẫn: “Đây có phải là cách đối xử mới nhất của em với đàn ông, chiêu lạt mềm buộc chặt?
“Lục Tử Mặc!”
Sơ Vũ nghiến răng, quên cả nỗi sợ hãi hãy ban đầu, cô vừa tức vừa bực. Lục Tử Mặc nghiêng đầu đáp lại lời cô: “Gì?”.
Đúng vậy, cô có thể làm gì? Biết rõ Lục Tử Mặc là phần tử nguy hiểm, sau khi may mắn thoát khỏi sơn trại, Sơ Vũ nên định rõ ranh giới với anh ta, nhưng cô chẳng hiểu vì sao lại đuổi theo anh ta, cứu mạng anh ta đồng thời hại chết đồng nghiệp Tae. Tất cả mọi chuyện đều do cô tự đâm đầu vào lưới, bây giờ cô còn có thể trách ai?
“Anh đã giết Tae?”
Lời nói của Sơ Vũ tan vào không khí. Lục Tử Mặc nhìn cô, ánh mắt thẫm lại. Căn phòng đột nhiên trầm mặc, chỉ có tiếng nước chảy. Cái chết của Tae luôn dày vò tâm trí Sơ Vũ. Vì một đáp án gần như có lời giải, Sơ Vũ cuối cùng cũng mở miệng chất vấn Tử Mặc. Nhưng anh ta chỉ nhìn cô mà không trả lời.
“Thế thì sao nào?”, đáy mắt Tử Mặc lướt qua một tia tàn nhẫn: “Tôi giết anh ta, còn em định giết tôi để trả thù cho anh ta hay sao?
Lòng Sơ Vũ chùng xuống. Cô không thể không thừa nhận, bản thân vẫn mang một tia hy vọng không bao giờ có. Hy vọng cái chết của Tae chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Lục Tử Mặc. Bây giờ, nghe chính miệng anh ta thừa nhận sự thật, trái tim cô như chìm hẳn vào vùng tăm tối.
“Tôi là hạng người gì, em còn không rõ?”. Lục Tử Mặc mỉm cười: “Em gặp tôi trong hoàn cảnh nào? Lẽ nào em còn mang mộng tưởng ngây thơ với tôi hay sao, Hạt mưa nhỏ?”.
“…Tại sao…”
Đôi môi Sơ Vũ tím tái, cô bất giác đặt câu hỏi không đầu không cuối. Người đàn ông xa lạ trước mặt…Không, từ đầu đến cuối không phải anh ta xa lạ, mà cô hoàn toàn không hiểu gì về anh ta, cô áp đặt sự lương thiện lên người anh ta, quan sát Lục Tử Mặc thông qua hình tượng định sẵn trong mắt cô, mà quên đi bản chất thật sự của anh ta..
“Không tại sao cả”.
Lục Tử Mặc lại một lần nữa bộc lộ sự mất kiên nhẫn. Ngón tay dài của anh bắt đầu xâm nhập vào nơi mềm mại sâu kín trên cơ thể Sơ Vũ: “Đây chẳng phải là chuyện em muốn hay sao?” Anh ta ác ý liếm nhẹ lên vành tai Sơ Vũ, cất giọng khàn khàn: “Tôi sẽ cố gắng hết sức…thỏa mãn em ở mức độ cao nhất…”.
Sơ Vũ cứng người, anh ta nghĩ cô là gì? Tại sao anh ta lại nói cô tả tơi như vậy. Lẽ nào, cô đuổi theo anh ta, là vì ham hố nhục thể của anh ta hay sao? Sơ Vũ không cầm được giọt lệ, nhưng nước mắt nhanh chóng bị nước nóng cuốn trôi đi mất. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận.
Là lỗi của cô, cô sai rồi, sai hoàn toàn. “Cô mở chiếc hộp Pandora, không ngờ thả ra một ác ma”.
Một bàn tay Lục Tử Mặc xoa nhẹ từ cổ Sơ Vũ đến trước ngực cô. Ngón tay thành thạo dụ dỗ từng tấc da Sơ Vũ, dịu dàng đến mức lý trí của Sơ Vũ sắp vỡ vụn. Thân thể Sơ Vũ bắt đầu đông cứng, nhưng nhưng nhanh chóng mềm ra dưới sự chăm sóc của bàn tay Tử Mặc. Cô nhấc tay, vòng ra đằng sau vỗ nhẹ lên lưng Tử Mặc, khiến anh không khỏi rúng động. Tay Sơ Vũ từ từ kéo lên vai Tử Mặc, rồi dần hạ xuống trước ngực anh.
Một nỗi đau khôn cùng ập tới,