
g, cười lớn rồi bỏ đi.
Ban đầu, khi Lục Tử Mặc nói mình bất lực, Sơ Vũ cũng nghĩ anh ta đùa nhiều hơn. Sau vài lần hai người tiếp xúc thân thể, cô thấy, Lục Tử Mặc có phản ứng sinh lý bình thường. Có điều, mỗi lần ôm ấp Sơ Vũ, rõ ràng anh ta dâng trào dục vọng nhưng lại cố gắng kìm chế, nhưng không muốn vội vàng thưởng thức cô, mà hưởng thụ cảm giác khoan khoái từ việc gây áp lực tinh thần cho cô.
Sơ Vũ nghĩ đến những người đàn ông mắc chứng bệnh phô dâm. Họ rất thích thú khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của chị em phụ nữ và đạt được thỏa mãn tính dục về mặt tâm lý.
Người đàn ông này chắc cũng như vậy, anh ta không vội chiếm đoạt cô, là để giữ cảm giác mới mẻ về mặt xác thịt. Như anh ta nói, càng đè nén, khoái cảm trong tâm lý anh ta càng mạnh hơn.
Người đàn ông này thật sự giống con báo tình cờ vồ được một con mồi trong khi đã no bụng. Sơ Vũ sờ vết răng cắn trên đùi mình, anh ta cắn cô đau chết đi, thế mà còn cười vui vẻ được.
Có lẽ, cách duy nhất giúp Sơ Vũ thoát thân, là khiến cảm giác mới mẻ biến mất, xóa bỏ hứng thú vui đùa của anh ta.
Nhưng vấn đề quan trọng ở chỗ, liệu cô có thể sống rời khỏi nơi này?
Sơ Vũ không biết khu chung cư này là khu nào, nằm ở đâu. Tòa nhà cô đang ở nằm ở vị trí trung tâm khu chung cư, nhìn qua cửa sổ chỉ thấy được cảnh sắc trong nội bộ khu nhà. Căn phòng của Lục Tử Mặc trang trí nội thất rất đẹp, đồ đạc đầy đủ. Trong nhà vệ sinh thậm chí còn chuẩn bị cả băng vệ sinh phụ nữ. Tụi bắt cóc có nhân tính như vậy từ bao giờ? Sơ Vũ cười nhạt, ném gói băng vệ sinh trở lại tủ đựng đồ.
Trong phòng có tivi, nhưng đường dây điện thoại, internet đều bị dỡ mất, rõ ràng, anh ta muốn cô cắt đứt liên hệ với bên ngoài.
Sơ Vũ tìm quần áo trong phòng ngủ mặc vào. Lúc nãy, do quá kích động nên cô đã kéo rách váy, cúc áo bị đứt vài cái không biết lăn vào góc nào. Lục Tử Mặc chẳng phải nói cô cần mua gì thì liệt kê vào giấy hay sao? Ngày mai, cô sẽ bắt anh ta mua nhẫn kim cương, dây chuyền ngọc trai, lắc tay vàng…Tóm lại, tiệm vàng có đồ gì đắt thì mua thứ đó, cho anh ta tức chết.
Sơ Vũ đi quanh phòng vài vòng, buồn bực ném người vào ghế sofa. Lúc này chắc tầm 10h tối, cô đột nhiên biệt tăm biệt tích, không biết phản ứng người nhà sẽ ra sao? Bố mẹ cô chắc chắn sẽ rất lo lắng. Nghe nói, người mất tích 48 tiếng đồng hồ có thể báo án, không biết Sơ Vũ có để lại manh mối gì ở hiện trường, cảnh sát liệu có thể tìm thấy cô?
Sơ Vũ nghĩ ngợi một hồi, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, cô cuộn mình nằm ngủ trên sofa cả đêm. Sáng hôm sau, Sơ Vũ bị ánh nắng mặt trời đánh thức. Căn hộ nằm ở trên cao, một bên là tường kính, tối qua Sơ Vũ không kéo rèm nên ánh nắng sớm mai cứ thế chiếu thẳng vào phòng. Sơ Vũ vươn mình, do ngủ trong tư thế không thoải mái nên toàn thân cô đau nhức.
Không biết bây giờ là mấy giờ, Sơ Vũ lấy điều khiển trên sofa rồi mở tivi, đảo qua vài kênh. Truyền hình đang phát sóng tin tức buổi sáng, xem ra bây giờ khoảng 7h sáng. Một lúc sau, có tiếng người gõ cửa.
Đây là hang ổ của Lục Tử Mặc, nên chắc chắn anh ta cầm chìa khóa. Để đề phòng cô bỏ trốn, ít nhất anh cũng sẽ khóa trái cửa. Mỗi lối lên cầu thang chỉ có một hộ, bên dưới lại có bảo vệ, khả năng đi nhầm nhà là rất ít, trừ khi người bên ngoài là “cái giỏ mua đồ” do họ Mặc kia cử đến.
Sơ Vũ đi đến bên cửa chính, nhìn ra ngoài qua lỗ phản quang trên cửa. Bên ngoài hành lang có một người đàn ông mặc áo T-shirt đen, đứng yên lặng chờ đợi. Người cô chưa gặp bao giờ, Sơ Vũ kéo khóa cửa, quả nhiên là cửa bị khóa trái, cô bực bội đá chân vào cửa hét: “Anh không có chìa khóa sao? Tôi không mở được cửa”.
Vừa nói dứt lời, bên cạnh có một sức mạnh to lớn ập đến, đẩy cô ngã xuống nền nhà. Cùng lúc đó, bên ngoài phát ra hai tiếng nổ bụp bụp, cánh cửa gỗ xuất hiện hai lỗ nhỏ, Sơ Vũ phảng phất nhìn thấy làn khói bay ra từ hai lỗ đó. Sơ Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người đàn ông nằm đè lên người cô lập tức đứng dậy, kéo Sơ Vũ đi về phía nhà vệ sinh: “Đi thôi!”.
Giọng nói này hơi quen quen, Sơ Vũ ngẩng đầu, quả nhiên là người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở quán trà. Anh ta dấu mình ở trong căn hộ từ lúc nào mà cô hoàn toàn không hay biết. Cửa sổ nhà vệ sinh đang mở, có một sợi dây thừng to bằng cổ tay trẻ sơ sinh thò xuống.
“Nắm chắc lấy, leo lên!”.
Người đàn ông ra lệnh ngắn gọn. Nắm lấy, leo lên? Anh ta tưởng Sơ Vũ là loài khỉ chắc. Đây là tầng thứ 20, chỉ có một sợi dây thừng, đến tầng hai cô cũng chẳng dám leo, nói chi là tầng 20?
Người đàn ông quay đầu, nhìn Sơ Vũ vẫn đứng yên không động đậy, anh ta nhíu mày, sải bước dài đến bế Sơ Vũ đưa ra ngoài cửa sổ. Thân thể Sơ Vũ như lơ lửng trong không trung, gió thổi mạnh khiến cô tức thở, ánh mặt trời làm cô chói mắt, đầu óc quay cuồng. Nhưng chỉ vài giây sau, bàn tay cô bị nắm chặt. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn, Lục Tử Mặc đang nhoài nửa người từ trên nóc nhà xuống, miệng mỉm cười để lộ hàm răng trắng xóa: “Lên đây đi”. Sau đó, anh nói to với người bên dưới: “Đại tinh tinh, đừng có thừa dịp sờ mông cô gái của tôi đấy!”.
Đối diện với ranh giới sống chết mà vẫn còn tâm trạng nói đùa, chắc cũng ch