
hóa trang đậm, tất cả đều cao ráo xinh đẹp. Sau khi vào trong, họ đi vòng quanh đám đàn ông. Nếu được chọn, họ sẽ bị bàn tay đàn ông kéo ra khỏi đội hình một cách thô lỗ. Nhưng họ không hề phản kháng, còn mỉm cười và lao vào lòng những người đàn ông đó, mặc cho bàn tay sờ soạng. Luồng không khí nguyên thủy bắt đầu lan tỏa khắp hoa viên. Trong đầu Sơ Vũ nhảy ra một từ: “biển rượu rừng thịt”.
Ba vị trí bên trên đều có một cô gái váy trắng yên lặng quỳ xuống rót rượu gắp thức ăn. Những cô gái này đều cúi mặt, tư thế trang nhã, rõ ràng không xa lạ với cảnh tượng bên dưới. Lục Tử Mặc im lặng ngồi uống rượu. Tuy là một chén sứ nhỏ nhưng anh ta cũng uống đến bảy tám chén. Sơ Vũ bị anh ta kéo đến bên, ấn xuống ngồi bên cạnh chân anh ta, chống lên đầu gối anh ta như nô lệ. Nhìn bộ dạng cô có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật ra trong lòng đương sự mới biết rõ.
Sơ Vũ hơi động đậy. Bàn tay giữ chặt lấy cô rắn như sắt thép khiến cô hơi đau.
“Hạt mưa nhỏ, sao em không ăn gì cả? Cả ngày nay bụng em trống rỗng phải không. Em mà đói ra đấy, tôi sẽ đau lòng lắm”.
Sơ Vũ cuối cùng đầu hàng, tự động ngồi ngoan ngoãn. Anh ta cười: “Hay là thức ăn không hợp khẩu vị của em?”
Sơ Vũ ăn thế nào được chứ? Nhìn chiếc bàn đầy thức ăn trước mắt, cái bụng rỗng suốt một ngày của Sơ Vũ đã phát ra tiếng kháng nghị từ lâu. Dù thế nào, ăn no mới có tinh thần kháng cự sự hành hạ của anh. Nhưng cô vừa động đậy đã bị anh ta trấn áp. Bây giờ lại còn hỏi, tại sao cô không ăn?
“Mở miệng ra!”.
Lục Tử Mặc ra lệnh, rồi gắp một miếng thịt gà thơm nức vào miệng Sơ Vũ. Sơ Vũ liếc người đàn ông, thỏa mãn lời anh ta và dạ dày của cô. Cô không phản kháng, ngoan ngoãn mở to miệng. Lục Tử Mặc đưa miếng thịt vào miệng cô giống như cho chó con ăn. Sau đó, anh ta nói “Đến lượt em”.
Gì hả? Sơ Vũ ngậm miếng thịt gà ngồi lặng, không hiểu ý của anh ta. Lục Tử Mặc quay đầu nhìn cô hầu nữ bên cạnh, vẫy vẫy tay. Cô gái đứng dậy cúi người hình cung, đi lùi về phía sau. Lục Tử Mặc đợi cô hầu nữ lui ra. Ánh mắt anh ta đảo một vòng bàn thức ăn, rồi quét qua Sơ Vũ nhíu mày.
Sơ Vũ tránh ánh mắt thách thức của Lục Tử Mặc, nhìn về phía dưới. Sau đó, cô đỏ mặt quay đầu lại. Cảnh tượng phía dưới khiến cô không thể chấp nhận nổi. Sơ Vũ đột nhiên nhận thức ra bản thân đã bị bắt, có lẽ đời cô sẽ kết thúc ở nơi này, bị người đàn ông trước mặt chơi cho đến chết, hoặc bị anh ta chơi chán, rồi ném cho đám thuộc hạ dày vò. Những người đàn ông ở đây không phải là người bình thường, mà là loài lang sói da người. Bọn họ coi mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không thể dùng tiêu chuẩn đạo đức quan, giá trị quan của người bình thường. Thế mà cô còn vọng tưởng có thể thoát khỏi nơi này, còn giữ sự bình tĩnh chó chết.
Sơ Vũ cảm thấy đau mặt, hóa ra Lục Tử Mặc đang bóp chặt gương mặt cô. Hành động này thu hút sự chú ý của Nhị ca ngồi cách đó không xa. Hắn không chọn bất cứ người phụ nữ nào, chỉ lặng lẽ ngồi uống rượu. Thấy hành động này của Lục Tử Mặc, hắn mở miệng “Tam đệ, nếu chú không muốn chơi con bé đó thì đừng lãng phí nữa. Anh em lâu lắm không được nếm hàng tươi mới rồi”.
Câu nói không nặng không nhẹ, truyền đến tai tất cả những người đàn ông có mặt. Sơ Vũ cứng người. Cô có thể cảm thấy mọi ánh mắt đang dồn về phía mình.
Lục Tử Mặc không mở miệng, nhìn Sơ Vũ lạnh lùng. Sơ Vũ run rẩy, nhẹ nhàng giơ tay, gắp một miếng thức ăn trên bàn đưa đến trước mặt Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc lặng yên trong giây lát, rồi mở miệng, nuốt miếng thức ăn và cả ngón tay Sơ Vũ. Chiếc lưỡi nóng rực cắn nhẹ ngón tay Sơ Vũ, khiến cô vừa cảm thấy tê vừa cảm thấy ngưa ngứa, toàn thân có phản ứng sinh lý bình thường. Sơ Vũ nhanh chóng cúi mày. Lục Tử Mặc thả tay Sơ Vũ, thuận tay ôm Sơ Vũ vào lòng, ngẩng đầu nhìn Nhị ca: “Hạt mưa nhỏ đáng yêu như vậy. Tôi yêu thương còn không kịp. Sao có thể dễ dàng chơi chán chứ?”. Nói xong, anh quét mắt một lượt: “Người phụ nữ này, trước khi tôi cho phép, không một ai được động đến cô ấy, rõ chưa?”
Nếu lão tam thích, thì tìm vài cô gái nhà lành đưa đến phòng của cậu”. Kim Gia bây giờ mới mở miệng: ” Chỉ một người đàn bà thì bị cậu chơi đến chết còn gì?”
Bên dưới dội tiếng cười lớn. Lục Tử Mặc lắc đầu, cười với Kim Gia “Chơi con gái nhà lành thật sự, mới có cảm giác đạt thành tựu. Kim Gia! Lão tam tôi hôm nay xin rút lui trước. Kim Gia sẽ không trách tội chứ?”
“Đi đi! Hiếm có dịp Lão tam phong lưu” Kim Gia cười thông cảm. Lục Tử Mặc không nói thêm lời nào, ôm Sơ Vũ quay lại con đường cũ.
Lục Tử Mặc nhanh chóng đưa cô về phòng, đặt cô lên giường, quay người cởi quần áo một cách gấp gáp. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn gió. Ánh sáng màu vàng cam hất lên cơ thể tráng kiện của người đàn ông. Thân hình anh cao lớn, cơ bắp rắn chắc. Anh gần như cởi hết đồ, bước đến cửa sổ thổi tắt ngọn đèn. Bóng hình cao lớn trầm mặc bên cửa sổ một giây lát rồi nhẹ nhàng đi về phía giường.
Từ lúc vào phòng, Sơ Vũ gần như hóa đá. Người đàn ông cao lớn đến bên cạnh cô. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể anh ta và không khí nguy hiểm đã bao trùm lên người cô. Sơ Vũ cảm thấy n