
g nào. Cửa sổ phòng mở lớn, gió từ ngoài thổi vào mang theo không khí ẩm ướt và mùi sông nước tanh tanh. Lúc này trời đã tối, trong phòng không bật đèn. Qua ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, Sơ Vũ có thể nhìn thấy đồ dùng trong phòng.
Sơ Vũ vặn vẹo người, cơ bắp rời ra như không phải là của cô. Sơ Vũ lười nhác ngồi dậy. Đột nhiên, bóng tối truyền đến giọng nói trầm trầm của Lục Tử Mặc: “Tỉnh rồi à?”
“Vâng…”
Sơ Vũ kéo dài câu trả lời, âm hưởng nũng nịu và chưa tỉnh ngủ. Nghe thấy tiếng anh, cô hoàn toàn thả lỏng tinh thần, không muốn thức dậy. Sơ Vũ lại nằm xuống giường. Lúc này, Lục Tử Mặc mới đi về phía cô.
Lục Tử Mặc lặng lẽ đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Sơ Vũ rồi cúi người hôn nhẹ lên má cô: “Trong phòng có nước nóng đấy. Lúc em ngủ, tôi đã ra ngoài mua quần áo cho em. Em hãy đi tắm rồi chúng ta đi ăn chút gì đó”.
“Được ạ”.
Sơ Vũ trả lời, để mặc Lục Tử kéo cô ra khỏi giường. Nền đất xi măng không bằng phẳng khiến lòng bàn chân Sơ Vũ buồn buồn. Lúc ngang qua cửa sổ, Sơ Vũ liếc nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa là dòng sông Maesai cuộn chảy, phía trước là cây cầu Maesai. Sơ Vũ sững người, đột nhiên phát hiện cô và Lục Tử Mặc đã rời khỏi biên giới Thái Lan, sang đến đất Miến Điện. Lúc này, thị trấn Maesai ở bờ bên kia đã sáng đèn, du khách và người buôn bán hai nước đi lại tấp nập.
Sơ Vũ quay sang nhìn Lục Tử Mặc, anh đang cúi xuống cởi cúc áo sơmi. Sơ Vũ đứng lại, nhón chân đến bên cạnh anh: “Vết thương của anh chưa được nhúng nước, để em lau giúp anh”.
Lục Tử Mặc không phản đối, đi theo Sơ Vũ vào phòng tắm. Nhà nghỉ này xây dựng ngay bên bờ sông Maesai thành dãy dài, để mỗi phòng có thể nhìn rõ cảnh đêm trên sông và thị trấn Maesai ở bờ đối diện. Đến cửa sổ phòng tắm cũng hướng ra sông Maesai. Sơ Vũ định kéo rèm cửa sổ nhưng Lục Tử Mặc ngăn lại, anh với tay tắt ngọn đèn Sơ Vũ vừa bật rồi cầm lấy vòi hoa sen.
Tim Sơ Vũ đập nhanh. Rõ ràng anh chẳng có hành động gì đặc biệt, chỉ đưa vòi hoa sen vào tay cô rồi cởi quần áo ngay trước mặt cô. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ hắt lên người Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ lóa mắt. Thân hình như tượng điêu khắc và tràn đầy sinh lực của anh, thân hình từng mang lại khoái cảm cho cô đang từ từ lộ rõ…
Sơ Vũ cố ngăn bản thân không hồi tưởng lại những cảnh thân mật với Lục Tử Mặc. May mà nhà tắm không có ánh đèn nên anh không nhìn thấy cô đang đỏ bừng mặt. Lục Tử Mặc bước đến gần Sơ Vũ, đưa cô chiếc khăn mặt: “Phiền em giúp”.
Sơ Vũ cầm lấy khăn mặt nhìn anh đăm đăm, sự nghi hoặc trong chốc lát dội đến. Anh thật sự từ bỏ lô hàng đó, chịu ở bên cạnh cô? Anh đột nhiên đưa cô đến đây là vì lý do gì?
Sơ Vũ cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau lưng Lục Tử Mặc, nhìn bóng dáng trầm mặc của anh và hỏi khẽ: “Anh…đến nơi này làm gì?”
“Đợi người”.
Lục Tử Mặc quay người, nhìn Sơ Vũ từ trên cao. Cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh, chà nhẹ chiếc khăn mặt lạnh lên ngực anh: “Lục Tử Mặc, anh không cảm thấy chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc sao?”.
Lục Tử Mặc không trả lời, nắm chặt cổ tay Sơ Vũ, ép cô ngẩng đầu nhìn anh. Sơ Vũ ngẩng đầu, hơi thở của Lục Tử Mặc sát gần, cô cau mày đẩy anh ra.
Không biết có phải do trời nóng bức, Sơ Vũ cảm thấy một luồng nóng thổi từ dưới lên. Lục Tử Mặc không buông tay Sơ Vũ, vươn người định hôn cô. Sơ Vũ vội quay người, không ngờ cô chưa kịp bước đi, Lục Tử Mặc đã ôm chặt cô từ phía sau, cất tiếng thở dài như gió thoảng: “Sơ Vũ”
“Gì cơ?”
Sơ Vũ trả lời khẽ khàng. Nếu không phải gần anh như vậy, cô sẽ tưởng tai mình có vấn đề. Lục Tử Mặc dường như muốn nói với cô điều gì đó. Sơ Vũ căng người chờ đợi, nhưng cuối cùng phía sau chỉ vọng đến tiếng thở dài: “Sơ Vũ”.
Cuối cùng anh vẫn không chịu mở miệng, đáy lòng Sơ Vũ tràn trề nỗi thất vọng. Lục Tử Mặc cúi đầu, hai bàn tay anh đang đặt ở thắt lưng Sơ Vũ lần từ dưới lên trên. Đốm lửa nhỏ xuất hiện trong thân thể Sơ Vũ khi nãy được anh đốt cháy thành ngọn lửa lớn. Sơ Vũ giữ tay Lục Tử Mặc. Tuy nhiên, sức của cô không là gì so với anh, anh chỉ dừng lại trong giây lát rồi bàn tay to lớn của anh tiếp tục di chuyển.
Quần áo Sơ Vũ rơi xuống đất không một tiếng động. Cô không một mảnh vải che thân dính sát vào Lục Tử Mặc, khiến anh hơi sững người. Sơ Vũ cảm thấy Lục Tử Mặc vuốt dọc theo cánh tay cô, nắm bàn tay cô đặt lên tường. Lục Tử Mặc nhấc thắt lưng Sơ Vũ, có ý xâm nhập cô từ phía sau.
Sơ Vũ hít một hơi sâu rồi nhắm mắt. Hai tay cô muốn bám lấy thứ gì đó nhưng phía trước chỉ là bức tường thô ráp lạnh lẽo. Móng tay Sơ Vũ cào trên tường tạo thành tiếng kêu ken két, càng kích thích Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc đỡ hai bên hông Sơ Vũ, anh hơi điều chỉnh thế đứng, không vội tìm đến lối vào cơ thể cô, nơi khiến anh thần hồn điên đảo.
Lục Tử Mặc cúi người hôn lưng Sơ Vũ. Sự kích thích của anh khiến thân dưới cô mềm nhũn, phải dựa vào tay anh mới có thể đứng vững. Lục Tử Mặc hôn dọc theo xương sống Sơ Vũ từ trên xuống dưới, xúc cảm dịu dàng đó khiến cổ họng cô khô rát, toàn thân bất lực. Một dòng điện từ nơi sâu nhất trong cơ thể dội lên, khiến cô vừa trống trải vừa đau khổ.
“Lục Tử Mặc”.
Sơ