
tốt hơn. Nếu cô về làm cho tôi, tôi sẽ trả lương cho cô gấp đôi công nhân ở đấy.
Thiên Di khịt mũi:
– Chưa biết khả năng, con người, tánh tình tôi ra sao, anh đã hào phóng như vậy. Thật đáng suy nghĩ.
Mười Ba huênh hoang:
– Tôi nhìn người bằng giác quan thứ sáu. Khó sai lắm. Cô là người thông minh, tốt bụng and tự tin. Có một nhân viên như thế ở cái xứ khỉ ho cò gáy này là niềm mơ ước của tất cả chủ trại. Cô tên gì vậy?
Di lẩn tránh:
– Đi nhờ một chuyến xe, cần chi bận tâm đến tên tuổi.
Mười Ba nói chắc nịch:
– Vì nhất định tôi sẽ gặp lại cô.
Thắng xe gấp đến mức Di chúi nhủi về phía trước, Mười Ba chỉ vào con đường bên trái:
– Tới rồi đó. Ráng đi bộ vài trăm thước sẽ tới trại. Tiếc rằng tôi không thích lăn bánh trên con đường này, nên cô chịu khó vậy.
Thiên Di bước xuống, Mười Ba vẫy vẫy tay:
– Rồi tôi cũng sẽ biết tên cô. Nhất định là thế.
Tần ngần nhìn theo chiếc xe của Mười Ba, Di xốc túi xách và bắt đầu đi dưới mưa. Vài trăm thước của đoạn đường dốc sao mà dài đến thế. Càng đi, Di càng mệt. Cho đến khi nhìn thấy cái cổng sắt cao nghệu của một tào biệt thự sừng sững dưới mưa thì cô đã hoàn toàn đuối sức.
Đứng bên ngoài cổng, cô ráng sức hét lớn tên bà dì mình, nhưng hầu như không ai nghe, vì khoảng cách từ cổng đến nhà khá xa. Càng gọi, sức Di càng cạn, âm thanh càng nhỏ. Cô tuyệt vọng đứng tựa vào cổng, người run lên vì lạnh.
Trời càng lúc càng tối, nhưng mưa không bớt chút nào. Thiên Di đuối sức đổ gục xuống. Ngay lúc đó, cô thấy có ánh đèn xe hơi loá sáng trước mắt, tiếng bóp còi inh ỏi. Thiên Di gượng dậy không nổi. Cô nghe có người gọi mình, lay mình thật mạnh, nhưng Di không mở mắt ra được.
Thiên Di cuộn tròn mình trong chăn, lắng nghe những âm thanh vọng lại dưới sân nhà.
Trời vẫn còn âm âm tối, nhưng một ngày ở trang trại này đã bắt đầu. Công nhân đã chuẩn bị tới các vườn cà phê trải dài gần hai ngàn mẫu. Ông chủ cũng chuẩn bị đi xem xét cơ ngơi của mình.
Ôm siết cái gối, Di thắc mắc. Chẳng biết ông ta ra sao, mặt mũi thế nào muh quyền uy đến thế? Mấy hôm nay nằm bệnh trong phòng. Di chưa đến chào. Điều này làm cô áy náy, vì chính ông ta là người gặp cô nằm gục trước cổng nhà buổi chiều mưa dữ dội ấy. Nếu không, chắc Di đã chết cóng rồi.
Nghe dì Thủy kể: hôm sau, ông chủ liền sai người tức tốc gắn một chuông điện ngay cổng. Ông tỏ vẻ tự trách mình lâu nay không để ý tới việc nhỏ nhặt này và coi việc Thiên Di té xỉu là lỗi của mình.
Thiên Di cắn nhẹ môi, lòng dâng lên niềm cảm xúc kỳ lạ. Những lo lắng vu vơ trước những lời doạ dẫm của Mười Ba chợt biến mất. Ông chủ trại này cũng được đấy chớ. Nếu không, ông ta đâu quan tâm tới thân phận của những người làm công. Được làm việc với người như thế cũng tốt.
Lười biếng nhắm mắt lại, Di tiếp tục lơ mơ ngủ, đến lúc nghe dì Thủy gọi, cô mới vươn vai ngồi dậy. Lấy áo lạnh mặc thêm vào, Di bước ra ngoài. Phòng của cô sát phòng dì Thủy va nằm ở khu vực của nhà bếp, nên ra khỏi cửa, Di đã thấy dì đang loay hoay bên bàn ăn:
– Bữa nay con khỏe hẳn chưa?
Thiên Di vừa mở nước rửa mặt, vừa đáp:
– Nằm cũng cả tuần rồi, con muốn được làm việc. Nếu không, sẽ chẳng khỏe được như ý muốn. À! Bữa nay con gặp ông chủ được chưa dì?
Bà Thủy nói:
– Ông chủ đi vắng cả tuần nữa mới về.
Di trố mắt nhìn dì mình:
– Vậy việc mở lớp học thì sao?
Bà Thủy thản nhiên:
– Con vẫn chưa làm quen vơi hoàn cảnh, con người ở đây. Cứ từ từ tìm hiểu trước đã, cần gì phải vội vàng.
Thiên Di ậm ừ:
– Con sợ bị nói mình ăn không ngồi rồi lắm.
– Có dì kế bên, ai dám nói chớ. Thôi. Tới ăn sáng đã.
Thiên Di tò mò:
– Nghe nói công nhân ở đây trước kia từng ở tù hả dì?
Bà Thủy lừ mắt:
– Ai nói vậy?
Thiên Di ngập ngừng:
– Hôm ngồi trên xe đò, con hỏi thăm và được nghe như thế.
Bưng ly sữa lên, bà Thủy hỏi:
– Họ còn nói gì nữa?
– Dạ…. hết rồi.
Bà Thủy khó chịu:
– Đúng là nhiều chuyện.
– Nhưng họ nói đúng, phải không dì?
– Ai không có dĩ vãng. Trước kia, họ phạm tội và phải ở tù, nhưng bây giờ họ đã cải tạo thành người tốt và lo chí thú làm ăn. Ai vẫn coi họ là tù, kẻ đó mới xấu.
Thiên Di im lặng ăn hết phần điểm tâm của mình rồi uống hết một ly sữa to.
Nhìn cô, bà Thủy bảo:
– Ở đây một thời gian, con sẽ lên cân cho xem. Con gái phải có sức khỏe mới đẹp. Trại này nuôi heo, gà, bò, nên con tha hồ tẩm bổ bằng sữa hột gà. Dì không để con ốm đói như thế này nữa đâu. Sống ở đây, thể lực phải tốt mới chịu lạnh nổi. Dì sẽ mua thêm áo ấm cho. À! Ông chủ có đưa tiền lương cho con đây nè.
Thiên Di ngỡ ngàng:
– Nhưng con chưa làm việc mà.
– Đã tới đây, xem như đã bắt đầu làm việc. Bữa nay con có thể đi dạo vòng vòng cho thoải mái.
Thiên Di gật đầu. Cô lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Trời trong veo và xanh đến nao lòng. Những trận mưa úng đất đã dứt, nhưng trời vẫn còn lạnh. Di choàng thêm chiếc khăn ngang cổ, xỏ chân vào đôi giày cao rồi bước ra ngoài. Không khí ở đây trong lành và thơm lừng hương họa Di lững thững đạp lên cỏ ướt đi ra tận cổng, rồi quay lại nhìn ngôi nhà mình đang ở.
Trông ngôi nhà thật đồ sộ. Di từng thấy kiểu nhà này trong những tờ lịch treo tường. C