XtGem Forum catalog
Rừng Nauy – Haruki Murakami

Rừng Nauy – Haruki Murakami

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324850

Bình chọn: 10.00/10/485 lượt.

hành thử.

Mà cũng có những tư thế kì lạ không thể tin được! Có phải các bà nội trợ chỉ nghĩ đến những chuyện ấy suốt ngày không nhỉ? Bán chạy thứ hai là chuyện tranh: những tờ như Magazine, Sunday, Jump. Và tất nhiên là các loại báo tuần nữa. Nghĩa là hiệu sách hầu như toàn tạp chí. Nhưng mà cũng có một ít sách, loại tái bản rẻ tiền, truyện trinh thám giật gân và tiểu thuyết ái tình lãng mạn. Chỉ bán được những loại ấy. Và còn cả loại sách “Làm thế nào” nữa chứ: làm thế nào để được bạc, trồng bonsai ra làm sao, phát biểu ở đám cưới như thế nào, làm tình như thế nào, làm cách nào để cai thuốc lá, muốn loại gì có loại ấy. Nhà mình còn bán cả văn phòng phẩm – hàng bó bút bi bút chì và vở viết chất đống ở cạnh quầy thu tiền. Nhưng chỉ có thế. Không có Chiến tranh và hoà bình, không có Kenzaburo Oe, không có Bắt trẻ đồng xanh. Hiệu sách Kobayashi là như vậy đấy. Tớ may mắn như vậy đấy. Cậu có thấy tớ may mắn không?”

“Tớ chỉ mới thấy cái cửa hàng.”

“Cậu biết tớ nói gì mà. Người nào trong khu phố cũng đến hàng nhà tớ, có những người liên tục hàng nhiều năm liền, và gia đình tớ đáp ứng được nhu cầu của họ. Làm ăn vậy là tốt, dư dật đối với một gia đình bốn người; không nợ nần, hai con gái học đại học, nhưng chỉ thế thôi. Không làm được gì thêm nữa. Nhẽ ra bố mẹ đừng bao giờ cho tớ vào một trường như thế. Nó chỉ là bài thuốc gây đau đầu. Tớ phải nghe họ lầu bầu mỗi lần nhà trường đòi một khoản đóng góp, và lúc nào cũng sợ gần chết mỗi khi đi chơi với bạn và chúng lại muốn ăn ở một chỗ đắt tiền. Sống như vậy thật đến khổ. Gia đình cậu có giàu không?”

“Gia đình tớ ư? Không, bố mẹ tớ chỉ là người lao động hoàn toàn bình thường, không giàu, cũng chẳng nghèo. Tớ biết vào học ở một đại học tư ở Tokyo như thế này cũng là khó khăn với họ, nhưng nhà chỉ có mình tớ, nên cũng không đến nỗi gay go quá. Họ không cho tớ nhiều tiền sinh hoạt, nên tớ đi làm thêm. Gia đình tớ sống trong một ngôi nhà phổ biến có một mảnh vườn nhỏ và đi xe Toyota Corolla.”

“Việc làm thêm của cậu thế nào?”

“Tớ làm ở một tiệm nhỏ bán đĩa nhạc trong khu Shinjuku, ba đêm một tuần. Dễ ợt. Chỉ việc ngồi đó và để ý cửa hàng.”

“Cậu không đùa đấy chứ?” Midori nói. “Tớ không biết thế nào, nhưng nhìn cậu thì tớ nghĩ là cậu chưa bao giờ phải vất vả cả.”

“Đúng vậy. Tớ chưa bao giờ phải vất vả. Nhưng tớ cũng chẳng có nhiều tiền. Tớ cũng như hầu hết mọi người thôi.”

“Vâng, nhưng hầu hết mọi người ở trường cậu đều giàu cả,” Midori nói, úp tay trong lòng. “Đó mới là vấn đề”

“Vậy bây giờ cậu sẽ có nhiều cơ hội thấy một thế giới không vướng phải vấn đề đó. Có thể nhiều hơn cậu muốn nữa.”

“Thôi nào, hay nói xem, giàu có thì cái gì là hay nhất?”

“Tớ không biết.”

“Là có thể nói tớ chẳng có đồng nào. Đây nhé, nêu tớ rủ một đứa bạn ở trường làm cái gì đó, nó có thể nói “Tiếc quá, tớ chẳng có đồng nào”. Đó là điều mà tớ không thể mở mồm nói nếu tớ ở vào hoàn cảnh của nó. Nếu tớ nói “tớ chẳng có đồng nào”, đó sẽ là vì thực sự là tớ chẳng có đồng nào. Buồn thật. Nó giống thế này này: nếu một đứa con gái xinh đẹp nói “hôm nay trông tớ xinh quá, tớ chẳng muốn ra ngoài nữa” thì không sao, nhưng nếu một đứa xấu xí mà nói thế thì mọi người sẽ cười vào mũi nó. Với tớ, thế giới là như vậy đấy. Sáu năm liền như thế, cho tới tận năm ngoái.”

“Rồi cậu sẽ quên thôi.”

“Hy vọng thế. Vào đại học thật nhẹ hết cả người. Xung quanh đày nhưng người bình thường.”

Cô mỉm cười mà chỉ hơi cong môi một tí và vuốt mái tóc ngắn bằng lòng bàn tay.

“Cậu có làm thêm không?”

Chương 4 (tiếp)

“Chúng tớ có một nhóm nhạc dân gian. Tớ chơi ghi-ta.”

Cô vừa dọn đồ ăn ra đĩa vừa hát bài “Bảy đoá thuỷ tiên.”

Midori nấu nướng giỏi hơn tôi tưởng rất nhiều: đủ các loại món rán, xào, luộc, nướng, muối rất ngon, chế biến từ trứng gà, cá thu, đậu quả tươi, cà tím, các loại nấm, củ cải đỏ, vừng, nấu theo phong cách Kyoto rất tinh tế.

“Ngon tuyệt,” tôi nói, miệng vẫn đầy thức ăn.

“Ôkê, bây giờ cậu nói thật đi!” Midori nói. “Cậu tưởng tớ không thể nấu nướng ngon lành thế này đúng không – và cứ nhìn tớ thì ai cũng nghĩ vậy, đúng không?”

“Quả có thế,” tôi thú thật.

“Cậu quê ở Kansai, nên thích ăn các món có hương vị tinh tế kiểu này, đúng không?”

“Chẳng nhẽ cậu đã chọn món và nấu nướng theo khẩu vị đặc biệt của tớ?”

“Đừng vớ vẩn? Tớ không chịu rắc rối thế đâu. Không đâu. Nhưng nhà tớ vẫn ăn uống kiểu này.”

“Vậy. mẹ cậu hoặc bố cậu, cũng là người Kansai à?”

“Không. Bố tớ đẻ ở Tokyo và mẹ tớ là người Fukushima. Họ hàng nhà tớ không có ai là người Kansai. Tất cả đều là người Tokyo hoặc Kanto bắc.”

“Tớ chịu đấy,” tôi nói. “Làm sao cậu có thể nấu nướng theo lối Kansai một trăm phần trăm thế này được. Có ai dạy cậu à?”

“À, đó là cả một câu chuyện đấy,” cô nói, miệng nhai một miếng trứng rán. “Mẹ tớ ghét đủ thứ việc nhà, và bà ấy hầu như không nấu nướng gì bao giờ. Và chúng tớ lúc nào cũng phải nghĩ, ví dụ như “Hôm nay bận quá, mình gọi đồ ăn về nhà đi”, hoặc “Mình ra hàng thịt mua ít chả cá mà ăn cho rồi”, đại loại thế. Ngay từ hồi bé tớ đã ghét thế rồi, kiểu cứ làm một nồi cà-ri to đùng và ăn ba