Sao mày chậm hiểu thế?

Sao mày chậm hiểu thế?

Tác giả: Zugaikotsu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322830

Bình chọn: 8.5.00/10/283 lượt.

g gọi tình địch của em đi cho khuất mắt, đợi đến lúc em cần thầy lại gọi người ta đi là sao?

Nó và cậu đi rồi, Hoàng Oanh vẫn cứng họng, đứng đơ ra như tượng. Cái gì đang xảy ra thế kia?

” Không được! Không thể được! Vương Hoàng Lãnh là của mình! Phạm Băng Du, mày hãy chờ đấy! Tao sẽ cho mày biết, dám vượt mặt tao, dụ dỗ người yêu của tao, rồi sẽ như thế nào! Giờ mới bắt đầu, ha ha, tao sẽ cho mày biết! Mày cứ chờ đấy! ”

Cậu vừa đi vừa nhìn nó, cười tủm tỉm.

– Này, bà xã, nãy phản ứng dữ dội vậy?

– Thì mày không thích bị làm phiền mà, tao giúp mày còn gì nữa.

– Có thật là chỉ có thế thôi không?

– Thì…..cũng may cho mày là tao khá ghét Hoàng Oanh!

– Sao lại ghét? – Khà khà, cậu phải vạch trần bộ mặt thật của bé Du nhà cậu.

– Thì đấy, cứ bám dính lấy người ta, uốn éo, giọng thì nhẽo nhoẹt, lại còn cứ năm lần bảy lượt thái độ với tao! – ” Vả lại, nó còn nói nó thích mày, làm sao mà tao không ghét được! ”

Thật ra thì, từ ngày hôm qua, sau cái vụ trò chơi gia đình đó, nó chợt nghi ngờ liệu bản thân có phải là thích cậu hay không. Tại nếu dựa vào các biểu hiện khi thích một người mà mẹ hay nói với nó, nó có vẻ giống như là thích cậu. Nhưng nó không chắc lắm, vì nó đã thích ai bao giờ đâu, còn những cảm xúc kì lạ kia cũng có thể chỉ là vì hai đứa là bạn từ nhỏ và nó là một đứa có tính chiếm hữu rất cao. Nhưng, nó sẽ tìm hiểu, sẽ xem một thời gian nữa, để xem thứ tình cảm đó là gì. Nếu thật sự là nó thích cậu, thì nó sẽ trói cậu thật chặt bên mình.

Nó thật sự rất khâm phục mình! Làm sao mà nó thông minh thế nhỉ? Kiến thức thì không nói rồi, mà ngay cả chuyện tình cảm nó cũng có thể suy nghĩ ra, thế mà mọi người xung quanh nó cứ nói nó ngu như heo, toàn là ghen tị với nó thôi! ><

– Mày còn nhận tao là chồng yêu của mày nữa!

Đang suy nghĩ, tiếng cậu vang lên khiến nó dừng bước. Cậu thấy vậy cũng dừng theo, hai đứa đứng ngay cầu thang, nó nheo mắt nhìn cậu.

– Thì mày chả bảo chơi trò gia đình là gì?

– Tao có nói là không nói cho ai biết mà!

– Mày không thích tao nói chứ gì? Không muốn người ta hiểu lầm chứ gì? – Cậu không muốn người khác hiểu nhầm mối quan hệ của nó và cậu sao? Sao lại cảm thấy bực bội và tủi thân thế này?

– Đương nhiên là tao thích! Càng nhiều người hiểu lầm càng tốt! Tao chỉ sợ mày không thoải mái mà thôi!

– Tao chỉ là giúp mày mà thôi, thoải mái với không thoải mái gì! – ” Càng nhiều người hiểu làm càng tốt sao? Cũng phải thôi, như vậy thằng Lãnh cũng sẽ đỡ bị mấy đứa kia làm phiền, thế thì đương nhiên là nó thích rồi! ”

– Ừ….hehe…. – Cậu bỗng dưng nhìn nó chằm chằm rồi nhe răng ra cười. Cứ

nhìn nó rồi cười mãi.

Nó bị cậu nhìn, chợt cảnh giác, lùi lại vài bước, hai tay giơ lên thành nắm đấm, hỏi:

– Cái kiểu nhìn tao rồi cười nham nhở thế là sao?

– Mày làm trò gì đấy? Bỏ tay xuống! Lại đây coi! – Vừa nói cậu vừa kéo tay nó rồi bước lên cầu thang.

– Nãy mày nghĩ cái gì vậy?

– Muốn biết lắm à?

– Nếu bỗng dưng có một thằng nhìn mày chằm chằm rồi nhe răng ra cười, mày có tò mò thằng đấy nghĩ gì không?

– Có!

– Đấy là câu hỏi tu từ, không cần mày trả lời! Nói nhanh lên! – Nghe câu trả lời của cậu, nó vừa bước tới trước cửa lớp liền gào lên.

Cậu vẫn ung dung kéo nó vào chỗ ngồi, rồi chống cằm, chậm rãi nói:

– Tao chỉ là nghĩ, việc mượn mẹ mấy quyển tiểu thuyết cho mày đọc là vô cùng cần thiết. Nó đóng vai trò vô cùng to lớn cho sự hạnh phúc của tao, haizz…

– Hạnh phúc của mày thì liên quan quái gì đến việc tao đọc tiểu thuyết?

Cậu nhìn nó, mỉm cười rồi lôi điện

thoại, đeo tai nghe và bắt đầu chơi game.

Nó im lặng nhìn xuống bàn, lại nhớ tới đoạn đối thoại hồi trước. Lúc đó, cậu cũng nói tới việc đọc tiểu thuyết này, cậu nói trong đó sẽ có câu trả lời cho những cảm xúc của nó.

Quả thật, nó rất muốn biết có phải nó thích cậu hay không, nhưng nó không muốn đọc mấy cái tiểu thuyết tạp nham đó đâu!

” Có nên đọc không nhỉ? Đọc mấy cái đấy mệt lắm! Nhưng mà, mình chỉ cần đọc thử 1 quyển thôi mà, đọc 1 quyển là chắc biết được rồi! Thôi, cứ thử vậy! Đợi tí về nhà, vào phòng mẹ lấy 1 cuốn xem sao. ”

Một lúc sau, đến giờ vào lớp. Hoàng Oanh bước vào lớp, mắt cứ nhìn chằm chằm hai đứa nó. Nó thấy vậy, cũng nhìn lại, bĩu môi 1 cái rồi lại quay người đi. Hoàng Oanh sau khi nhìn thấy cái động tác bĩu môi khinh thường của nó thì tức điên lên, tay nắm lại, trong đầu bắt đầu suy tính.

Tiết đầu là môn Toán, cậu vẫn ngồi chơi game, còn nó đã gục xuống bàn ngủ từ khi nào. Ông thầy dạy Toán nhìn bọn nó mà cảm thấy bực bội. Ông ghét bọn này lắm, tuy đây là năm đầu ông dạy hai đứa nó, nhưng từ hồi bọn nó học lớp 9 ông đã ghét rồi.

Chuyện là, ông là bạn thân của thầy Hói ( thầy thể dục ta có từng nhắc tới trong chap 6 đó, cái thầy bị bọn nó phá cho một trận í >< ), nghe ông bạn thân chí cốt kể lại chuyện bị bọn nó phá mà cũng nổi điên thay bạn. Đã thế hai đứa này rất phách lối, ngồi trong lớp toàn ngủ, không thì lại ngồi chơi điện thoại. Tuy là chả làm gì gây phiền nhưng thù cũ thêm thù mới, làm ông rất ghét 2 đứa.

Đã nhiều lần ông tìm cách làm khó hai đứa nó, ông cũng rất nặng lời với bọn n


XtGem Forum catalog