
m, giông như vừa bị ai đó giết chết cha mẹ không chỗ nào là không khó coi.
Tư Nguyên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của anh cũng không khỏi khiếp sợ. Nuốt nước bọt ngồi bên cạnh.
Xe chạy trên đường cao tốc, đèn đường hắt ánh sáng rực rỡ.
-Vì sao lại chạy tới chỗ đó?-giọng Mặc Hàng trầm đục còn rất khó nghe
-Là… tôi bị một bà lão gạt nên…-giọng cô lí nhí nói
-Em đừng cả tin vào người khác có được hay không? Vì sao cứ phải làm tôi lo lắng chứ?
-Anh… anh nóng giận gì chứ? Tôi đến Ma Cao chẳng qua muốn đi theo anh, làm cho anh bất ngờ. Tôi cũng không biết bà lão đó lại là người xấu.-Tư Nguyên uất ức nói ra
-Em nên biết tôi đến Ma Cao là làm việc không phải đi chơi.
-Xem như tôi chưa nói gì hết, ngày mai tôi quay về.
-Tôi đưa em về, bằng không tôi lại đồn cảnh sát nữa.
-Anh… không cần. Dù có bị gì tôi cũng không gọi cho anh. Đồ máu lạnh.
-Em…
-Dừng xe.
-Em quậy đủ chưa?-anh thực sự bị cô chọc giận
-Dừng xe.
Ở bên cạnh kẻ lạnh lùng không biết tình cảm là gì như Mặc Hàng, thà là ở bên cạnh một con heo còn sung sướng hơn.
Mặc Hàng cho xe chạy vào lề, Tư Nguyên tức giận mở cửa xe.
Chỉ là còn chưa đụng tới cửa thì đã bị anh kéo lại. Một lực rất mạnh làm cô hoàn toàn bị anh kéo ngã về sau.
Anh ôm lấy cô, lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh. Nó thật ấm áp.
-Khi nghe em bị bắt đến đồn cảnh sát anh như phát điên lên, anh lại càng tức giận khi nghe cảnh sát nói em như vậy. Lúc đó anh rất muốn an ủi em, ôm em nhưng mà ngoài nói mấy lời quát mắng ra thì anh không nói được gì nữa.
-Tư Nguyên, là anh làm em mất đi một gia đình, là anh làm em gặp nguy hiểm. Anh cảm nhận được sự dịu dàng cùng tình yêu của em nhưng mà anh cái gì cũng không nói ra được. Anh cô độc đã quá lâu rồi, nên cách nói yêu ai đó và quan tâm ai đó anh vẫn chưa làm được.
Tư Nguyên bị anh làm cho cảm động, không tự chủ mà rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả tay anh.
-Em đang khóc sao? Đừng khóc, Tư Nguyên mà anh yêu thương là một người rất vui vẻ, có nụ cười thánh thiện nhất.
-Mặc Hàng, lúc nãy là anh nói thật sao? Có phải em mơ hay không?-Tư Nguyên quay người nhìn anh
-Không phải mơ. Anh và tình yêu của anh đều là thật.-Mặc Hàng vươn tay lau lấy nước mắt cô
-Vậy mà lúc nãy em còn nghĩ sống với heo còn tốt hơn anh? Xem ra em sai rồi. Mặc Hàng, em yêu anh.
Tư Nguyên chủ động ôm lấy cổ anh, nghiêng người hôn lên môi anh thật nhẹ.
-Anh ở chỗ nào không bằng heo chứ?-anh cúi đầu hỏi cô
-Anh hơn nó.-cô mỉm cười ngọt ngào lắc đầu nói
-Anh yêu em.
Mặc Hàng lâu lắm rồi mới cảm nhận được mùi vị hạnh phúc, anh ôm chầm lấy cô đặt lên môi là một nụ hôn ngọt ngào.
Tình yêu đơn giản chính là, bọn họ có thể ở bên nhau.
Chương 59: Cưỡng Đoạt.
Ngày thứ ba theo như cá cược, lòng Nhậm Tử Phàm như lửa thêu cháy.
Nhìn Thừa Tuyết ngồi trong phòng đang chăm chỉ đọc sách chữ nổi kia, anh lại thở dài não nề.
Từ khi quay về Hàn Lâm cô lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững với anh, xa cách được bao nhiêu thì xa cách bấy nhiêu, giống như giam mình trong thế giới riêng không cho ai xâm phạm đến.
Anh ở bên cô, cô liền đi ra chỗ khác, anh vừa chạm vào người cô, coy lặp tức né đi, anh muốn giúp cô, cô lại thẳng thừng từ chối.
Anh biết là anh có lỗi trước, là cô hận anh nhưng mà anh không chịu được sự lạnh lùng này của cô.
-Thừa Tuyết, hay là anh đưa em ra ngoài hóng gió có được không?-anh đi đến cạnh cô ân cần hỏi
-Hôm nay trời rất lạnh, tôi muốn ở trong phòng.
-Tôi có mua áo ấm cho em, để tôi mặc cho em.-anh nói, đồng thời đi đến chiếc bàn lấy chiếc áo khoác lông trắng khoác cho cô
-Không cần, nó không hợp với tôi.-Thừa Tuyết đùng đẩy không muốn mặc
-Trời rất lạnh, em lại cứ bật máy lạnh như vậy sớm muộn cũng lạnh chết. Khoác vào rồi đọc tiếp có được hay không?
-Nhậm Tử Phàm anh đừng phiền tôi nữa.
Cô dùng sức đẩy người anh ra, loạng choạng đứng lên mò đến bên giường.
Anh bị cô đẩy, cái gì cũng không nói nữa, hai tay nắm lại thành quyền quăng áo khoác đi bỏ ra ngoài một mạch.
Thừa Tuyết biết làm như vậy với người như anh đã là quá giới hạn nhưng mà cô chỉ cần nghe thấy giọng anh thì rất muốn mắng chửi anh, anh hại cơ thê thảm như vậy cô không uất hận mới là lạ.
Trình Ngụy nói hôm nay sẽ đến đón cô đi, cô chỉ mong tới lúc đó có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhậm Tử Phàm đi xuống nhà sắc mặt hầm hầm không khỏi làm Tâm Nhi lo sợ.
-Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị những thứ ngài căn dặn, có cần…
-Không cần.
Nhậm Tử Phàm hất tay bảo Tâm Nhi đi nhưng mà Tâm Nhi còn chưa đi được mấy bước đã bị anh gọi lại: “Tâm Nhi, đi pha cho tôi ly nước ép cà rốt. Sau đó đem ra đây.”
-Tôi biết rồi.
Nhậm Tử Phàm ngã người dựa vào ghế, anh biết làm nhuu vậy chỉ làm cô hận anh thêm nhưng mà anh muốn trước khi rời bỏ anh, cô sẽ có lại một phần kí ức lưu giữ anh trong đó, mãi mãi cũng không quên anh.
Bỉ ổi, anh biết sẽ bị chửi hai từ đó nhưng mà anh hết cách rồi.
Một lúc sau Tâm Nhi bưng ly nước ép ra đưa cho anh, Nhậm Tử Phàm lấy trong túi ra một gói bột màu trắng đổ vào ly nước ép.
Tâm Nhi nhìn thấy thì lo lắng, nhưng mà không dám nói một câ